Thứ Hai, 16 tháng 7, 2018

?

Phải chăng đợi sinh con xong tôi cứ chết quách đi là xong chuyện? 

Chủ Nhật, 18 tháng 2, 2018

Buồn của tôi...

Tôi đang có một nỗi buồn dai dẳng....mọi thứ trở nên tối tăm và chật chội! 
Anh luôn làm tổn thương tôi, luôn khiến tôi nghẹt thở vì những cơn tức! 
Tôi ko tìm thấy chỗ đứng, tôi ko tìm thấy con đường thuộc về tôi! 
Nước mắt cứ trào ra, đầu óc cứ quay cuồng trong những suy nghĩ hỗn loạn! 
Tôi chết được ko? 
Tôi biến mất nhé! 
Thế giới ko có tôi vẫn tốt mà!
Gia đình ko có tôi vẫn ổn mà!
Anh ko có tôi chắc vẫn được nhỉ?

Chủ Nhật, 28 tháng 1, 2018

Please! Stop!!!


Sắp đến ngày cưới của tôi rồi, mà cảm giác uất nghẹn ngày một lớn dần! Bố tôi tỏ ra bất cần và cáu bẳn với tôi mọi lúc mọi nơi, mẹ tôi vì lo lắng mà cũng có dấu hiệu của stress....thật sự, giờ ngôi nhà này ngột ngạt quá! Tôi sợ phải về nhà, tôi ko tìm được chỗ dung tha cho tôi! Tôi cũng sợ lắm chứ, nhưng có dám nói ra đâu....tôi thậm chí còn có suy nghĩ là sau này hôn nhân ko hạnh phúc thì tôi sẽ thế nào? Chắc tôi sẽ tự giải thoát cho mình bằng cái chết quá! Sống mà khổ sở thế này, dù tôi có kiên cường đến đâu thì cũng chịu ko thấu! Tôi vốn dĩ đã là một con bệnh có tiền án về trầm cảm, mọi thứ hiện tại tôi tỏ ra hầu hết đều là dối trá! Đừng bức tôi nữa! Đừng bức con nữa! Con sắp kiệt quệ rồi! Con chết rồi mọi người mới hài lòng sao?

Thứ Bảy, 14 tháng 10, 2017

No name

Khi đã lớn và đi làm, tôi phải bước qua cánh cửa của bản thân để đối mặt vs thực tại. Tôi thực sự không muốn lớn! 

Thứ Sáu, 9 tháng 6, 2017

Tạm biệt...bác Naruse


Có thể nói 4 năm làm ở bệnh viện tôi đã trải qua rất nhiều chuyện! Nhưng cảm xúc của tôi dành cho bác lại khá là phức tạp, yêu ko phải mà ghét lại càng không...bác luôn lẩn thẩn một mình, vô cùng nhiệt tình nhưng lại thường xuyên phản tác dụng!

Khi mọi người nghỉ ngơi ăn cơm thì bác làm việc, khi mọi người làm việc bác lại đi ăn cơm. Tôi sẽ ko bao giờ quên được cái bóng lưng còng xuống của bác, đôi mắt lúc nào cũng hoe đỏ và cả nụ cười buồn rười rượi kia được....tôi chia tay mọi  người ở bệnh viện vẫn có thể cười vui vẻ, nhưng riêng vs bác tôi lại chẳng thể kìm được nước mắt. Nhìn bóng bác xa dần rồi biết mất trong bóng tối, tôi bỗng thấy hoang mang và trống rỗng lạ thường...như thể tôi vừa đánh rơi một mảnh ghép trong tim mình...

Cảm xúc của tôi bây giờ bối rối quá...

Đáng nhẽ tôi nên ôm bác một lần cuối thay vì nhìn theo bóng bác rời đi...

Tạm biệt bác! Bác Naruse...cháu sẽ ko bao giờ quên bác! 

Thứ Năm, 22 tháng 9, 2016

Không hiểu vì sao giờ phút này lại cảm thấy cô đơn vô cùng....cái nỗi buồn không thể chia sẻ cùng ai này bức bối đến mức khiến tôi muốn khóc oà lên....

Đất nước xa lạ, mọi người xa lạ, nó khiến tôi nhận rõ bản thân nhỏ bé và vô dụng biết bao nhiêu...

Muốn gặp cậu, muốn ôm cậu, muốn siết chặt cậu trong lòng tôi...dạo gần đây lại bắt đầu, hình ảnh cậu xuất hiện đâu đó trong tầm mắt tôi...tôi biết rõ đó là ảo giác của bản thân, nhưng lại không thể ức chế mà ngoảnh đầu tìm kiếm....

Đã lâu lắm rồi, từ ngày tôi thôi mơ về cậu, nhưng mọi nỗi nhớ nhung ấy chỉ là tạm thời bị tôi dìm xuống, cho đến hiện tại, khi mà mọi thứ bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi thì nó một lần nữa trồi lên. 

Tôi nhớ cậu! Nhớ muốn điên luôn rồi! Nhớ đến muốn đi tìm cậu ở bên kia của ranh giới! Vì sao lại là cậu? Câu hỏi ấy tôi đã hỏi suốt 13 năm qua, nhưng chưa bao giờ nhận lại được đáp án...có lẽ giờ phút này cậu đã tái sinh ở đâu đó, có thể chúng ta đã từng một lần nữa lướt qua nhau mà tôi không hề hay biết...có nhiều giả thiết lắm, nhưng tôi chẳng biết được liệu nó có tồn tại hay không nữa...

Tôi yêu cậu như thế, yêu đến muốn huỷ cả thế giới này, mang cậu dấu đi, để chỉ mình tôi có thể thấy cậu...

Ấy vậy mà vẫn để vuột mất...

Buồn cười quá...

Muốn khóc quá...

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2016

Mệt mỏi quá, sống phải nhìn mặt người ta, sống mà ko thể nói đc ra cảm xúc thật của mình...

Có nói kiểu j người ta cũng luồn lách được! Trăm sai vạn sai đều là mình!  

Muốn được giải thoát! Giờ mà một dao dứt điểm được thì tốt rồi! Ha ha....