Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

Sự luyến tiếc và nhớ nhung của tôi, luôn dành cho bạn bè! 
C luôn nhớ đến tôi! Tôi rất hạnh phúc! Và có lẽ c là người duy nhất khiến tôi nhớ đến muốn khóc nức nở! 
Nếu ko có c, có lẽ sẽ ko có tôi của hôm nay! Những kí ức,những lần cãi vã! Tôi nhận ra cuộc sống của tôi ko thể thiếu c! 
Dù ko nói chuyện nhiều vs nhau, dù ko thể gặp mặt! Nhưng, tôi vẫn cứ yêu c nhiều như thế! 
Yêu c rất rất nhiều!

Thứ Sáu, 7 tháng 11, 2014

Tôi sẽ mãi nhớ...

Đã qua mấy ngày rồi! Tâm trạng vẫn lúc lên lúc xuống! 
Ngày xưa togashi và acc đóng cửa, mình ngẩn ngơ mất mấy tháng trời! Khóc ko biết bao nhiêu nước mắt! 
Giờ đến lượt vnsharing! Cảm giác như bị ai đó cầm dao đâm vào ngực! Sáng thì cười toe toét, tối đến nước mắt lại lặng lẽ rơi! 
Ngôi nhà tinh thần của mình, nơi chất chứa bao kỉ niệm! Nơi tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho mình vượt qua chứng bệnh tự kỉ!
Chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ bị buộc phải xa rời nó! Chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có 1 ngày ko thể nhìn thấy chiếc máy bay giấy thân yêu ấy nữa!
Mọi cảm xúc đều vỡ oà! 
Đau! 
Tuyệt vọng! 
Luyến tiếc!
.
.
.
"Có thể trở lại ko? Ngôi nhà cộng đồng thân thương của tôi ơi! "



Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2014

E tỏ ra đáng thương? 

Vậy những gì c làm là hoàn toàn đúng? C luôn tự đặt ra mọi chuyện, dọn nhà cũng thế! Là hoàn toàn tại e? 

E chậm hiểu, chậm tiêu, lù đù! Não e đặc thế đấy, c hiểu rõ rồi mà sao cứ hết lần này đến lần khác làm khó e vậy? E ko giỏi ăn nói! Suốt 18 năm trước e chính là 1 đứa bị tự kỉ? C hiểu cảm giác ấy sao? E chỉ mới khá lên trong mấy năm gần đây thôi! C hiểu cảm giác khi bị dồn đến mức phải tự tay mở cái khoá đeo suốt 3 năm mà rạch tay trở lại sao? 

E sai! Ừ! E sai nhiều lắm! E chẳng nhớ nổi cái j cho tử tế được! C luôn nói e im lặng, nhưng e biết nói gì vs c đây? Xin lỗi thì bị kêu lạm dụng lòng tốt, im lặng thì lại bảo ko hiểu nổi e nghĩ gì? Vâng ạ thì lại bảo e trêu tức c! C gọi e ra lau bếp thì lại tự cầm cái khăn lau xong bảo e đứng vướng chỗ? E ko hiểu nổi? Rốt cuộc e phải làm cái quái j mới chiều nổi c đây? 

E ko tỏ ra đáng thương, cái mặt e vạn năm như thế rồi. E chính là bị khuyết thiếu biểu cảm bình thường như thế đấy! E chính là đứa dở dở điên điên như thế đấy! C hiểu rõ sao còn làm khó e? 

Có lẽ c chẳng nhận ra được đâu, nhưng mỗi khi c khó chịu là lại xỉa xói bới móc mọi thứ về e xong lại bực tức vs e! E biết nói j đây? E nói được j đây? C luôn bảo c lớn hơn e 4 tuổi, c ghét những đứa hỗn! Vậy e tranh luận vs c kiểu j? E nói vs c kiểu j khi c luôn phủ nhận ý kiến của e? Dù cho e nói sự thật thì c cũng bảo e nói dối! E còn nói đc j nữa? 

C luôn luôn đúng, còn e luôn luôn sai! Phủ nhận e đến thế rồi! Còn muốn e nói gì nữa! E cũng biết mệt mỏi c à! Hành hạ nhau như thế còn chưa đủ sao?

Thứ Sáu, 31 tháng 10, 2014

Chết được luôn thì tốt! 

Sống là một sự dày vò, nhưng lại chẳng đủ can đảm để kết thúc nó! 

Thứ Hai, 6 tháng 10, 2014

Mỗi ngày đều có xích mích!
 
Ko thể thoả mãn mọi yêu cầu của c! 

Chính mình mới là người phải hỏi c muốn j ở mình? 

Mệt mỏi! 

Chán nản!

Ngôi nhà như địa ngục!

Lạnh lẽo!

Bị phớt lờ!

Vui thật! 

Mày rất ngốc Chii ạ! 

Mày chính là một sự thất bại! 

Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2014

Một mớ bòng bong! Loạn hết rồi! 
Đau đầu! 
Chán nản!
Việc quái j cũng đổ hết lên đầu mình! 
Mệt xác quá! 

Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2014

Xin lỗi chị!

Hôm nay là ngày đánh dấu sự chấm hết của một mối quan hệ thân thiết! 

Chỉ còn là bạn bè bình thường! 

Có lẽ c ko biết! Nhưng e từng yêu c, rất rất nhiều! 

Chỉ là, e ko chịu nổi cách c yêu! Nên kết quả của chúng ta mới như thế này! 

Vừa nãy e ko có can đảm nói ra, nhưng cho đến thời điểm này, c vẫn là một trong những người quan trọng trong lòng e! 

Chúng ta, có lẽ đã bước nhầm đường! 

Lỗi là tại e! 

E ko biết trân trọng hạnh phúc! 

E chỉ khiến người khác đau khổ! 

E ko đáng đc yêu!

Xin lỗi c! Vì tất cả những tổn thương e đã gây ra! Dù e rất muốn khóc nhưng nước mắt e ko rơi nổi! Có lẽ e đã khóc vì c quá nhiều!  

Còn điều cuối, có lẽ c ko biết! Nhưng c là người khiến e phải mở cái khoá đã đóng suốt 3 năm nay! C dằn vặt e cũng thật nhiều! Tình yêu của c làm e đau! 

E xin lỗi vì ko thể đáp lại! 

E quá yếu đuối! 

E quá vô dụng! 

Xin lỗi chị!

Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014

Có lẽ, tôi là người phá hủy các mối quan hệ giỏi nhất! 
Một kẻ khó ưa!

Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014

Thật lòng mà nói thì chẳng muốn về nhà chút nào! 
Cảm giác thật áp lực!

Thứ Năm, 25 tháng 9, 2014

Có đôi khi cảm giác mệt mỏi xâm chiếm toàn bộ trí não! Những lúc như thế chỉ muốn tìm đến cái chết để giải thoát! 
Áp lực nối tiếp áp lực! Mình còn trụ được bao lâu đây?
Trong cái xã hội này? 
Trong cái ngôi nhà này?
Trong mối quan hệ này?
Còn được bao lâu?
Xét về mọi mặt cuộc sống của mình chính là sự thất bại! 
Bằng cấp ko có! 
Mục tiêu tương lai ko có! 
Động lực cũng ko có! 
Kiến thức ko! 
Tình cảm ko! 
Mình chẳng làm đc cái gì nên hồn! Luôn luôn dậm chân tại chỗ!
Mình ko tìm thấy điểm mạnh nào cả! 
Phải làm sao đây?

Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014

Đây là nỗi đau tôi dùng 10 năm để xoa dịu! 
Nhưng mỗi lần nhắc đến vẫn thấy tim quăn thắt đến trào nước mắt! 
Người ta dùng não để nhớ còn tôi dùng tim để ghi! 
Cậu mãi mãi là nỗi đau trong tôi!
Mãi mãi là người quan trọng nhất!
Tủi thân! 
Mình đã cố gắng tươi cười, đã cố gắng làm mọi việc thật tốt! Nhưng sao cứu phải cố tình bắt bẻ mình như thế?
Mình đi học xong phải chạy đi làm luôn! Đến tối mới đc về sớm một chút! Mình mệt lắm chứ! Mình vẫn chạy đi mua đồ, vẫn mua thức ăn hộ c! Vậy sao c cứu phải hầm hầm hổ hổ vs mình như thế này? Mình đã nhận hết việc nặng về bản thân! Mua đồ, đổ rác, vác gạo và thậm chí là rửa bát dù mình chẳng ăn! Mình ko nhớ đc lịch vứt rác thì sao chứ? Từ bao h. Mình phải làm hết mọi. Việc ấy vậy? 
Mình cố gắng làm mọi thứ để cả hai có thể vui vẻ nhưng sao cứ toàn bắt bẻ xỉa xói mình thế? 
Nhìn mình bằng ánh mắt như thế! Cười nửa miệng như thế! Trong mắt c mình là cái gì vậy?
Mình tủi thân lắm! 
Mệt mỏi lắm! 
Sao c lại đối xử vs mình như vậy chứ?

Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

Quả nhiên lại khóc! 
Thật xấu hổ! Mới chỉ là luyện tập thôi! Vậy mà khi nhắc đến cậu vẫn rớt nước mắt! 
Dùng cái giọng run rẩy của mình mà nói rằng:" bạn thân của tôi đã chết rồi" 
Tâm trạng tệ hại!

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2014

Thoáng chốc thấy thật lạc lõng! 

Cảm giác bất lực cứ đè nặng lên vai!

Mình quyết định sẽ nhắc đến cậu trong bài スピッチ sắp tới! Cũng ko ngoài dự đoán khi cô giáo bảo quá u ám và yêu cầu mình viết thêm một cái kết thúc khác tươi sáng hơn! 

Mỗi lần nhắc đến cậu mình đều nghẹn ngào! Hôm nay cũng thế, đều kìm nén nước mắt đừng rơi! 

Hy vọng hôm ấy sẽ ko khóc! 

Mình thấy bản thân giờ phút này yếu đuối quá! 

Thứ Sáu, 8 tháng 8, 2014

Lại nữa! Càng cố tránh thì càng phạm phải! 
Mày đúng là đồ vô tích sự! 
Làm tổn thương người khác! Làm người khác khó chịu! Sao mày ko rút ra đc kinh nghiệm gì vậy? 
Mày đúng là đồ giòi bọ trong mắt người khác Chii ạ! 
Sống chỉ tổ chật đất!
Có hành hạ thế chưa hành hạ nữa cái cơ  thể bệnh tật của mày thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu! Trừ khi mày biết mất vĩnh viễn luôn khỏi thế giới này đi! 
Mày rất vô dụng!

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

Vì cái sự vô tâm của mình mà một người nữa lại tổn thương! 

Mình đúng là một ôn dịch! 

Đi đâu cũng gây họa! 

Chii à! Mày đáng ghét lắm!

Chủ Nhật, 3 tháng 8, 2014

Mình mệt mỏi!
Mọi thứ thật nặng nề! 
Cố gắng tự làm mọi thứ đi Chii! Mày đừng dựa dẫm nữa!
Ko ai thương xót mày đâu!

Thứ Sáu, 11 tháng 7, 2014

Giật mình thon thót! Đống GV yêu quý của mình tí thì lộ!

Mình đâu đã đồng ý chị ấy có thể xem tất cả những gì trong máy mình đâu? Xong giờ lại giận dỗi nữa là sao? Bảo một người đang nằm phải vác máy lên xem cái gì đó cùng đã là quá đáng rồi! Giờ lại trưng bản mặt như đưa đám nữa là sao vậy?

Cứ bảo mình phải thế nọ thế kia trong khi toàn giận đùng đùng, chẳng bao giờ nghĩ đến tâm trạng của mình!

Hôm qua mình tìm hiểu về bệnh tật và biết một số hệ quả xong mà chỉ biết cười khổ. Gan và thận sẽ yếu đi, hệ thần kinh cũng bị ảnh hưởng! Mình chắc sẽ chết sớm thôi!

Mình ko được stress quá nhiều, nếu không bệnh sẽ chuyển biến xấu. Nhưng thực tế thì ngày nào cũng stress, phải đối mặt với một người lúc nào cũng có thể phát giận. Lúc nào cũng nơm nớp cố gắng để ko xảy ra cãi vã nhưng rất vô ích. Mình áp lực lắm.

Bệnh chết cũng được. Ít nhất ko mang tiếng tự sát rồi bị chửi là ngu.

Cơ thể chết tiệt!

Chủ Nhật, 6 tháng 7, 2014

Nước mắt cứ chảy mãi ko chịu ngừng!



Khi niềm tin bị rạn nứt sẽ ko có cách gì Hàn gắn được nữa! 

Mày rất đáng ghét Chii ạ!

Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014

N3

Mai thi rồi mà giờ vẫn vểnh mông xem anime~ một chút cảm giác hồi hộp hay lo lắng cũng chẳng có!

Rốt cuộc mình là cái loại người gì đây trời??? Đã ngu còn lười! (-.-)......

Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014

Tâm trạng thật rối rắm! 

Có vẻ như nó hiểu nhầm mất tiêu rồi! =..=.....

Mình, thật ko nỡ nói toạc sự thật ra a!!!! 

Ôi trời! Thôi thì đành im lặng vậy! Cứ coi như là viết cho nó đi! Chẹp!

Thứ Hai, 30 tháng 6, 2014

30 tháng 6 năm 2014

Hôm nay tớ đã rất nỗ lực vượt qua hết một ngày.

Hôm nay trời có nắng được một lúc rồi lại mưa lất phất.

Hôm nay tớ đã không khóc như mọi lần nữa.

Hôm nay tớ chẳng có xích mích với ai cả.

Hôm nay tớ lại qua thêm một lần nữa kể từ khi cậu rời xa tớ.

Hôm nay tớ vẫn nhớ cậu thật nhiều.

Hôm nay tớ lại tiếp tục vẽ khuôn mặt cậu, nhưng chẳng hề giống.

Hôm nay tớ lại ngồi nhớ lại những kí ức đẹp đẽ nhất trong đời.

Tớ đã rất rất cố gắng để nước mắt không trào ra, tớ đã rất rất cố gắng để kìm lại cảm xúc tuyệt vọng vẫn quanh quẩn nơi kí ức.

Tớ nhớ cậu.

Rất rất nhớ.

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014

Mặt mộc + 2h sáng + jonathan rê sự tô ràng!!








Này chính là nửa đêm dở chứng chạy đi ăn quán! Mặt mộc, dép lê lếch thếch lúc 2h sáng! Này có bị gọi là hâm ko?


Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014




Mình muốn mãi mãi là một Chii như thế này! 

Luôn nhìn đời một cách lạc quan! 

Luôn làm nũng với bạn bè như một đứa trẻ! 

Mình không muốn lớn lên, không muốn đối mặt với sự khốc liệt của xã hội! 

Mình muốn thời gian dừng lại! Trả cho mình những ngày tháng hạnh phúc 10 năm trước! 

Mình nhớ cậu! 

Nhớ cậu lắm! 


Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014

Rác rưởi thì vẫn mãi là rác rưởi! 

Dù cho có che  đậy bằng vẻ ngoài sạch sẽ, hào nhoáng như thế nào thì ở sâu bên trong vẫn là sự mục rữa thối nát chẳng thể chối bỏ được! 

Mình là loại rác rưởi bẩn thỉu và kinh tởm, thối nát nhất. Loại rác dưới đáy xã hội! 

Ừ! Mày bẩn thỉu và bốc mùi lắm Chii ạ!

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

Thế giới của mình rất nhỏ bé! Chỉ loanh quanh có vài người! Với mình, họ là tất cả những gì mình có! 
Mình ko biết cách lấy lòng, cũng chẳng biết phải xin lỗi làm sao cho khéo! Thứ duy nhất mình có thể làm một cách thành thục là im lặng! 
Mình ko muốn gây xích mích hay bất hoà, nhưng mình ko giỏi diễn đạt, mình có vấn đề trong giao tiếp! Mọi người hiểu nhầm mình và gây ra việc mình ghét nhất: xích mích và giận! Mỗi lúc như thế mình chỉ biết yên lặng ở một bên, mình ko biết nói gì cả! Mọi cảm xúc bị nén lại thành một khối rồi bị mình giấu xuống dưới đáy lòng! Có lẽ vs người đó chỉ là bực bội, khó chịu thôi còn vs mình đó lại là một sự tổn thương khác! 
Mình buồn, mình đau và nhiều hơn hết là cô Đơn. Mình cảm thấy lạc lõng giữa thế giới này, mình bị ghét, bị hiểu nhầm. Mình khó hoà nhập vs mọi người và mình bị xa lánh! 
Càng lúc càng ko rõ mục Đích sống của mình là gì và dạo gần đây trong đầu luôn có ý nghĩ muốn chết! Nhảy lầu? Xe cán? Rạch tay? Uống thuốc? Chúng quanh quẩn trong đầu mình, làm cách nào cũng ko ngừng lại được! 

Mình muốn chết!
Mình ko biết bản thân đang cố gắng vì cái gì nữa! Xã hội này mình ko hoà nhập được! 
Làm sao đây?
Mình quá nhu nhược! Quá giả tạo!
.
.
.
Mày sống làm gì vậy Chii?

Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

Lại nữa rồi!
Giận? 
Lúc nào cũng là lỗi của mình hả? 
Miệt mỏi cũng nói! Buồn cũng ko được? Sự tồn tại của mình là cái gì vậy? Chỉ là 1 người gánh bớt tiền nhà? Một kẻ sống ké?

Mình ko phải sắt thép! Mình có cảm xúc! Rất rất nhiều là đằng khác! Sao cứ phải cư xử kiểu ấy với mình chứ? 

Mình lại có cảm giác mình chẳng thuộc về đâu trong thế giới giới này! Mình chỉ là một kẻ dư thừa! Chẳng đâu chấp nhận! 

Giả tạo! 

Mệt mỏi quá! 
Đầu đau! Chân đau! 
H lại phải mua đồ hộ nữa! Mình bị điên rồi!

Thứ Tư, 4 tháng 6, 2014

一分

Một trong những lý do mình trở nên lạnh lùng và ko muốn dựa dẫm vào bất cứ ai từ khi sang đây cũng là vì tự biết bản thân quá yếu đuối! 
 Bởi lẽ, chỉ Cần một lần ỷ lại, dựa dẫm vào một ai đó! Lý trí và tinh thần mình sẽ sụp đổ mất! 

Cái vỏ ngoài mạnh mẽ này, dễ vỡ lắm! Mà một khi vỡ rồi thì sẽ ko đắp lại được nữa! Vậy nên mình đã chối bỏ tất cả những yêu thương được manh nha từ trong trứng nước!

Có ý định tự tử ko dưới chục lần, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi! Tâm trí quẫn loạn, tình cảm quẫn loạn! Nhiều lúc bị mất phương hướng Trầm trọng! 

Mình Cần một nơi nào đấy để dừng chân! 

Mình Cần nghỉ ngơi chốc lát! 

Mình muốn ngủ!


Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2014

Mệt mỏi quá! 
Cuộc sống! 
Tại sao lại cứ phải lằng nhằng như thế? 
Mình lại sai ư?
Này! Cậu ghét tôi chứ? 
Hay là chúng ta hoán chỗ đi! 
Tôi nghĩ bản thân ko hợp với thế giới này! 
Cậu có khả năng sinh tồn cao hơn tôi! 
Tôi cảm thấy sợ hãi quá! 
Tôi muốn khóc!
Muốn rạch tay!
Rất muốn!
Rất rất muốn! 

Thứ Bảy, 17 tháng 5, 2014

Lại nữa rồi! Chỉ là kể chuyện mình bức xúc cũng ko đc sao? 
Rồi còn xin lỗi? Căn bản mình còn chả hiểu bản thân sai ở đâu nữa!!! 
Ôi điên~

Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

Mình sợ quá!

Sự im lặng này, thật ngột ngạt! 

Ko thở nổi! 

Cơ thể kinh tởm! Nhìn thật kinh tởm!

Hành Hạ mày bao nhiêu mới đủ đây! 

Con quái vật!

Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

Sự ngu dốt nói không thành lời! 

Đầu óc bã đậu! Đồ bỏ đi! 

Sao mày còn sống vậy?

Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2014

Khoá bị mở rồi! 

Sau chừng ấy năm! Sau những lần kìm chế! Khoá vẫn bị mở rồi! 

Đau quá! 

Lạnh quá! 

Tôi ơi! Bạn ổn chứ? Đừng run nữa! 

Bạn mở khoá rồi! 

Bạn đã rạch rồi!

Tôi ơi! 

Chúng ta ko quay đầu lại được nữa rồi! 

Đã quá muộn rồi! 

Mừng bạn đã trở lại!

Thứ Năm, 17 tháng 4, 2014

Sách!

Mình thèm cảm giác được lăn lộn trong một căn phòng để đầy sách! 

Muốn được dựa dẫm vào ai đó dù chỉ là mấy phút thôi! 

Muốn ôm ai đó cho đỡ nhớ!

Thật kì lạ! Từ khi sang  đây mình ko có cảm giác nhớ nhà! Nhưng hôm nay khi nhìn bạn bè post ảnh khoe đi mua sách lại cảm thấy tủi thân kì lạ! Muốn về nhà! Muốn mua sách! Muốn ngửi mùi giấy mới!

Tình yêu nhỏ bé của mình giờ sao mà xa xôi quá! Mình là đứa yêu sách hơn chính bản thân, ấy vậy mà giờ đây đã gần 1 năm rồi mà chưa được động đến một góc giấy của nó! Chứ đừng nói là ngửi được mùi giấy mới! 

Buồn quá tôi ơi! 

Mình muốn về!

Thứ Ba, 8 tháng 4, 2014

Năm mới! Tuần mới! 5ting!

Bắt đầu một học kì mới rồi! 

Cố lên tôi ơi! Dù có khó khăn thế nào cũng nhất định phải nỗ lực sống! 

Vì cậu! Sống cả phần của cậu!















Mùa Xuân đến rồi!

Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

Gửi bố

Vốn dĩ đã chẳng chông chờ gì vậy nên khi nghe được cũng không bị sốc lắm! Nhưng đau thì vẫn là đau thôi! 

Bố à! Bố thực sự nhẫn tâm lắm! Con đã từng coi bố như chúa trời, bảo gì nghe nấy! Chẳng có bất kì một phản kháng nào dù là nhỏ nhất! Bố đã từng là tất cả! Nhưng giờ thì sao? Đưa con đi, rồi lại lạnh lùng vứt bỏ! Chắc bố nghĩ một đứa con gái vô dụng như con chẳng xứng làm con gái bố đâu nhỉ? 

Con rất Kiên cường, con rất mạnh mẽ! Thậm Chí, con còn chẳng giống một đứa con gái cho lắm! Nhưng con cũng biết đau bố ạ! Bố cứ cho con Hi vọng rồi lại thẳng thừng dập tắt bằng những câu nói gai góc có tẩm độc. Con càng giãy giụa thì càng thấy tuyệt vọng hơn mà thôi. 

Bố có hiểu được ở cái nơi đất khách quê người, không thể hiểu hết ngôn ngữ của họ, không có ai thật lòng giúp đỡ nó khó khăn và cô đơn ra sao không? Bố nói những lời quan tâm có cánh, bố an ủi  bằng lập luận cha ông. Con không hiểu, bố đang nghĩ gì nữa! 

Con có rất nhiều lúc muốn tự tử cho dứt cơn ác mộng này luôn đi, rồi lại dằn lòng tự bảo mình phải sống! Sống để trả hết nợ đã! Sống vì nghĩa vụ! 

Con còn chẳng thể khóc trước mặt bất kì ai, lúc nào cũng phải len lén khóc ở một nơi không người! Rồi trở về với khuôn mặt tươi cười mạnh mẽ. Ai cũng coi con là chỗ dựa tinh thần, ai cũng kể lể than vãn với con. Nhưng còn con thì sao? Có ai để con có thể vô tư tâm sự đây? Chẳng có ai bố ạ! 

Con chỉ có thể ngồi đây, viết những dòng Nhật kí chẳng bị nhoè đi khi khóc. Con chỉ có thể lẳng lặng viết ra những dòng tâm sự nặng trĩu nỗi buồn và mất mát này!

Con biết bố sẽ chẳng bao giờ biết đến nó đâu! Nhưng con cũng thực Hi vọng khi con chết bố sẽ đọc một lần! Ít ra, đây là con người thật của con! Chứ ko phải một đứa con giả vờ ngoan ngoãn.

Con Cần được yêu thương lắm bố ạ! Con Cần một người sẻ chia chứ ko phải người đặt ra cho con những trách nhiệm! Người có thể an ủi con chứ ko phải người sẽ mặc kệ mọi cố gắng của con mà buông lời phủ nhận! 

Bố chẳng biết được con đang phải giãy giụa ra sao giữa ý nghĩ "sống và chết" đâu. Từng ngày trôi qua, còn càng cảm thấy bản thân mệt mỏi và chai sạn hơn. Con ko biết sẽ còn cố được bao lâu nữa! 

Bao lâu nữa, con sẽ kết thúc sự sống này? 

Con ko biết! 

Bố ạ. 


Thứ Bảy, 15 tháng 3, 2014

Đau quá! 

Mình luôn là người bị bỏ ở lại! 

....

Mình nhớ cậu! 

Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014

Fujikyu High Land

Mùng 8/3, một ngày ko tệ với mình.

Sau tất cả những áp lực tích tụ, mình đã nghĩ đến việc tự tử rất nhiều lần. Trò chơi cảm giác mạnh, có vẻ là lựa chọn đúng đắn vào thời điểm này. Rơi từ trên độ cao 79m, cảm giác giống như nhảy lầu vậy. Khi con tàu lượn xuống, có cảm giác bản thân vừa kết thúc sinh mạng của mình, bắt đầu một cuộc sống mới.

[ Tôi đã chết rồi!]

Cái suy nghĩ ấy bỗng bật lên, luẩn quẩn trong đầu như hồi chuông cảnh tỉnh. Ừ, mình đã chết rồi vậy nên những phiền não của cái tôi trước đây cũng bị cuốn đi. Bị chôn theo với cái tôi kia rồi. Mình, là bản thể mới. Một cái tôi mới.

Mọi thứ lại tiếp diễn như thế, cảm giác tinh thần thanh thản và nhẹ nhõm hơn nhiều lắm. Có lẽ, mình nên đến đây thường xuyên hơn. Nơi đây như là nơi để mình tái sinh vậy.

Rất tuyệt!

Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2014

Bây giờ việc muốn làm nhất là nhảy xuống đường Tàu tự tử! Mệt mỏi quá!

Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

Đậu má!!!!

Ôi điên mất bài vs chả vở! Mệt mỏi quá! 
Bạn thân thì dính líu tiền tiền nong nong, bản thân thì sắp đứt hơi vì đi làm Liên tục!
Cứ như vầy ko biết trụ đc bao lâu đây!! 
Muốn khóc quá đi!!!!!!!

Thứ Sáu, 21 tháng 2, 2014

I want to die!

Hôm nay cảm xúc chính là muốn uống 1 lọ thuốc an thần rồi Thăng Thiên luôn! 

Mình có cảm giác ko sớm thì muộn cũng trầm cảm trở lại!

Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014

Chuyển nhà lần thứ 4!

Hôm nay là một ngày mệt mỏi! 
Nhưng bắt đầu cuộc sống mới rồi! 
Cố lên tôi ơi!

Chủ Nhật, 16 tháng 2, 2014

Có vẻ bị sốt rồi!

Người lạnh quá, đầu đau! Chân đau! 

Hôm nay xảy ra thật nhiều chuyện! Mình thấy mệt mỏi! Rất rất mệt! 

Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2014

Mệt!

Hôm qua lần đầu đc thể nghiệm đứng trong mưa Tuyết là dư Lào! 

Đẹp! Cơ mà cũng phiền! 

Lúc tan làm Tuyết đã rơi rất dày, mình bị ngã...cổ tay ê ẩm, cảm giác rất tệ nhưng đỉnh điểm thì chắc là sau khi cãi nhau vs mẹ! 

Vì muốn dành chút thời gian gọi về hỏi thăm tình hình của mẹ mà mình tình nguyện đi Bộ về trong cái thời tiết tệ vô cùng ấy. Bốt ướt sũng, cổ tay đau, người vừa mệt vừa đói lại thêm cái lạnh cứ ngấm dần. Thật sự chẳng còn gì tệ hơn được nữa! Đi làm quần quật cả ngày, giờ lại thêm việc này! Mình thật sự chỉ muốn gục luôn! Tự dưng thấy tủi thân kì lạ, mình vừa đi vừa khóc nghẹn. Cảm giác chẳng hiểu tại sao mình phải chịu những chuyện này nữa!

Sáng nay phải dậy sớm đi làm, đầu đau, tay vẫn đau! Cảm giác có thể quỵ bất cứ lúc nào! Đứng Liên tục, làm luôn tay!  Thật sự mệt quá! 

Chẳng muốn đứng dậy nữa! 

Thật muốn ngủ xong khỏi Cần tỉnh lại! 

Mệt!

Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2014

Làm thế nào để có thể khiến một người rơi xuống đáy địa ngục nhỉ? 
Lâu lắm rồi, cái cảm giác dơ bẩn nhơ nhớp từ trong suy nghĩ mới bùng lên mãnh liệt như thế này! 
Mình có cảm giác bản thân lại mất kiểm soát nữa rồi! 
Ha! Nếu nó thật sự xảy ra, mình sẽ bất chấp thủ đoạn để thực hiện nó. Khiến cho người đấy và cô gái kia có kết cục mà cả đời này ko ai muốn nghĩ đến! 
Có lẽ, nên chuẩn bị từ bây giờ!

Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2014

何で!!

Giờ thì mình đã hiểu tại sao ở đây có nhiều người tự tử thế rồi! 
Mình giờ cũng chỉ muốn treo cổ nhảy cầu chết quách cho xong! Mệt mỏi và áp lực quá! Sao mọi chuyển cứ đến dồn dập cùng một lúc vậy? Ko muốn người ta có ý Chí sống tiếp nữa à?