Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

Rất muốn nói: what the fuck? 

Ban đầu là cái chuyện xin nghỉ của mình! Rồi lần sang chuyện đổ rác! Rồi tiếp đó là ăn cơm, sau đó nữa là kem???? 

Có cái chuyện quái quỷ gì xảy ra vs c vậy? Cái kiểu cười khẩy khi hỏi tôi chỉ mua kem cho mình tôi à là sao? C muốn cái vẹo gì ở tôi? Lần trước tôi mua bánh cho c thì c ko ăn? Lần này tôi mua thử cốc kem chả biết ngon hay dở để ăn thì c lại móc mỉa như thể tôi ăn lảnh! Mắc cười quá! 

Vừa nãy đi tắm! Cái bvs tôi để cuộn gọn gàng rồi đấy chứ! C di chuyển quần áo của t nên nó bị bong ra thì lại thành lỗi của tôi hả? Mắc cười vãi! 

Tôi mệt lắm! Đ làm liên tục cả ngày! C hiểu chắc! Ở nhà gọi vài 3 cuộc điện thoại đã than ngắn thở dài vs tôi! Vậy mà tôi thì còn chả được phép than mệt thsn mỏi! =))

Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2015

Lại nữa! Vẫn là lỗi của tôi! Uh! Thế nào cũng được! Cãi nhau vs chị tôi chả thắng bao giờ! 
Cái chỗ bé tí thế kia thì tôi ra giúp = mắt à? Thật mắc cười! 

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Stress...

Mệt mỏi, tủi thân, đói...

Một đứa sống xa nhà, trên một đất nước xa lạ...nói ko cô đơn là dối trá, nhưng cũng chẳng đến mức khiến tôi bi luỵ thương thu! 

Chị hiểu sao? Cái cảm giác khi đang làm việc mà bụng đói cồn cào, dạ dày co bóp đau đến toát mồ hôi hột mà vẫn phải tươi cười tiếp tục công việc! 

Chị hiểu sao? Cái cảm giác phải chạy thục mạng để kịp tàu, kịp giờ dập thẻ khi phải làm 2 công việc khác nhau trong 1 ngày? Ko thở nổi, ho như muốn vỡ phổi, ấy vậy mà vẫn phải cuống cuồng thay đồng phục cho kịp giờ! 

Chị hiểu sao? Cái cảm giác tê dại của chân truyền đến khi phải đứng liên tục hơn 13 tiếng mà ko được ngồi? 

Chị nghĩ công việc của tôi nhàn sao? Chị nghĩ đi làm quán là nhàn sao? Chị làm sao hiểu được sự mệt mỏi của tôi chứ? Tôi mệt đến ko nghĩ được gì nữa! Mệt đến đầu óc quay mòng mòng! Nhưng khi chị nhờ tôi mua đồ hộ, tôi vẫn mua! Cái gì gọi là bằng mặt ko bằng lòng? Cái gì gọi là thái độ? Tôi mệt, tôi ko giấu nổi cảm giác mệt của mình thì là tôi sai sao? Trong khi chị ở nhà cả ngày, chỉ vì ko muốn bước chân ra khỏi cửa nên chị mới nhờ 1 đứa đi làm quần quật cả ngày như tôi mua đồ hộ chị thì là cái gì vậy? 

Một chai nước 2l, uh, ko nặng lắm! Nhưng cộng thêm 10 hộp kem và một đống đồ linh tinh lỉnh kỉnh, thêm cả cái cặp đựng sách vở 6kg có thừa của tôi nữa, đi bộ từ ga về đến nhà đâu phải gần? Chị ko nghĩ đến cảm nhận của tôi ư? Một đứa vừa phải làm 8 tiếng đồng hồ? Cái gì gọi là " nếu em còn thừa tay thì mua cho c cái pizza, chị chưa ăn tối, chị đói!"....chị nói thế thì tôi có thể từ chối được sao? Chị lúc nào cũng làm ra cái vẻ bề trên, chị bảo chị ghét bị người khác gọi chị tiểu thư nhưng chị có chỗ nào ko phải ư? Chị nói với tôi chị thích người thẳng thắn, có gì cứ nói thẳng với nhau, nhưng tôi có cơ hội sao? Từ chối mua đồ hộ chị thì y như rằng về nhà mặt chị lạnh tanh với tôi, chốc chốc lại bới móc đủ việc để nói tôi chả ra gì! Chị ko tự thấy nhưng tôi thấy rất rõ! Chị lúc nào cũng đúng! Còn tôi lúc nào mà chả sai! 

Chị có biết mỗi tối về nhà với tôi là ác mộng ko? Đi làm về mệt mỏi lắm, nhưng vẫn phải cố mà trưng ra cái bản mặt tươi cười! Nghe chị mắng, nghe chị xỉa xói, nghe chị cạnh khoé, nghe chị châm chọc! Tôi cũng là người có được ko? Tôi có cảm xúc chứ! Sao chị cứ cố tình ngó lơ điều đó vậy? Chị nợ tiền tôi mà còn cần tôi phải nhắc phải đòi sao? Chị ngủ muộn là lỗi tại tôi? Cái việc chị phải dậy buổi sáng đóng cửa cho tôi là lỗi của tôi?   Là tại tôi sao? Tôi bắt c phải làm thế ư? Người ra cái luật lệ này là chị, xong giờ chị lại quay sang trách tôi thế nọ thế kia! Tôi chả biết chị nghĩ cái quỷ gì trong đầu nữa! 

Tôi đủ mệt mỏi và áp lực rồi! Đừng biến cái nhà này thành địa ngục thêm nữa! Nếu ko thật sẽ có ngày tôi tự tử vì chị mất! Tha cho tôi một con đường sống đi!  

Thứ Ba, 5 tháng 5, 2015

Giữa việc đi chạm rãi và phải chạy thục mạng đến thở ko ra hơi trong cùng 1 công việc cùng 1 con đường có thể giống nhau sao? 

Chị hiểu j về công việc của tôi? Chị hiểu j về hoàn cảnh tôi phải trải nghiệm?  

Tôi nói dối ư? Ôi thấy buồn cười quá! Chị cứ luôn tự cho mình là đúng như thế! Chị cứ tự cho mịn cái quyền điều khiển người khác như thế! Chị đâu phải là tôi để mà hiểu cái cảm giác mệt mỏi bơ phờ chạy chuyển ca đến thở ko ra hơi là như thế nào? Chị đâu có hiểu! Vậy mà chị cứ phán tôi như thánh vậy! 

Chị lấy quyền gì để mà giận tôi trong khi bắt tôi phải nhịn giải quyết nỗi buồn để cho c xem xong phim đến thoả thuê trên lap! Rồi mới đủng đỉnh đi đánh răng rửa mặt xong tôi mới được vào nhà vs? 

Lúc nào cũng thế! Chỉ có chị là đúng! Còn tôi làm cái gì cũng vẫn là sai là tệ! Một đống quy tắc chị đặt ra mà tôi thấy nó chả được cái đinh gì! Toàn là chị tự nghĩ ra cả! Tôi là người chứ ko phải sắt thép! Làm ơn đừng khiến tôi tổn thương thêm nữa! 

Chị cũng chả phải mẹ tôi!