Thứ Năm, 27 tháng 3, 2014

Gửi bố

Vốn dĩ đã chẳng chông chờ gì vậy nên khi nghe được cũng không bị sốc lắm! Nhưng đau thì vẫn là đau thôi! 

Bố à! Bố thực sự nhẫn tâm lắm! Con đã từng coi bố như chúa trời, bảo gì nghe nấy! Chẳng có bất kì một phản kháng nào dù là nhỏ nhất! Bố đã từng là tất cả! Nhưng giờ thì sao? Đưa con đi, rồi lại lạnh lùng vứt bỏ! Chắc bố nghĩ một đứa con gái vô dụng như con chẳng xứng làm con gái bố đâu nhỉ? 

Con rất Kiên cường, con rất mạnh mẽ! Thậm Chí, con còn chẳng giống một đứa con gái cho lắm! Nhưng con cũng biết đau bố ạ! Bố cứ cho con Hi vọng rồi lại thẳng thừng dập tắt bằng những câu nói gai góc có tẩm độc. Con càng giãy giụa thì càng thấy tuyệt vọng hơn mà thôi. 

Bố có hiểu được ở cái nơi đất khách quê người, không thể hiểu hết ngôn ngữ của họ, không có ai thật lòng giúp đỡ nó khó khăn và cô đơn ra sao không? Bố nói những lời quan tâm có cánh, bố an ủi  bằng lập luận cha ông. Con không hiểu, bố đang nghĩ gì nữa! 

Con có rất nhiều lúc muốn tự tử cho dứt cơn ác mộng này luôn đi, rồi lại dằn lòng tự bảo mình phải sống! Sống để trả hết nợ đã! Sống vì nghĩa vụ! 

Con còn chẳng thể khóc trước mặt bất kì ai, lúc nào cũng phải len lén khóc ở một nơi không người! Rồi trở về với khuôn mặt tươi cười mạnh mẽ. Ai cũng coi con là chỗ dựa tinh thần, ai cũng kể lể than vãn với con. Nhưng còn con thì sao? Có ai để con có thể vô tư tâm sự đây? Chẳng có ai bố ạ! 

Con chỉ có thể ngồi đây, viết những dòng Nhật kí chẳng bị nhoè đi khi khóc. Con chỉ có thể lẳng lặng viết ra những dòng tâm sự nặng trĩu nỗi buồn và mất mát này!

Con biết bố sẽ chẳng bao giờ biết đến nó đâu! Nhưng con cũng thực Hi vọng khi con chết bố sẽ đọc một lần! Ít ra, đây là con người thật của con! Chứ ko phải một đứa con giả vờ ngoan ngoãn.

Con Cần được yêu thương lắm bố ạ! Con Cần một người sẻ chia chứ ko phải người đặt ra cho con những trách nhiệm! Người có thể an ủi con chứ ko phải người sẽ mặc kệ mọi cố gắng của con mà buông lời phủ nhận! 

Bố chẳng biết được con đang phải giãy giụa ra sao giữa ý nghĩ "sống và chết" đâu. Từng ngày trôi qua, còn càng cảm thấy bản thân mệt mỏi và chai sạn hơn. Con ko biết sẽ còn cố được bao lâu nữa! 

Bao lâu nữa, con sẽ kết thúc sự sống này? 

Con ko biết! 

Bố ạ. 


Thứ Bảy, 15 tháng 3, 2014

Đau quá! 

Mình luôn là người bị bỏ ở lại! 

....

Mình nhớ cậu! 

Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014

Fujikyu High Land

Mùng 8/3, một ngày ko tệ với mình.

Sau tất cả những áp lực tích tụ, mình đã nghĩ đến việc tự tử rất nhiều lần. Trò chơi cảm giác mạnh, có vẻ là lựa chọn đúng đắn vào thời điểm này. Rơi từ trên độ cao 79m, cảm giác giống như nhảy lầu vậy. Khi con tàu lượn xuống, có cảm giác bản thân vừa kết thúc sinh mạng của mình, bắt đầu một cuộc sống mới.

[ Tôi đã chết rồi!]

Cái suy nghĩ ấy bỗng bật lên, luẩn quẩn trong đầu như hồi chuông cảnh tỉnh. Ừ, mình đã chết rồi vậy nên những phiền não của cái tôi trước đây cũng bị cuốn đi. Bị chôn theo với cái tôi kia rồi. Mình, là bản thể mới. Một cái tôi mới.

Mọi thứ lại tiếp diễn như thế, cảm giác tinh thần thanh thản và nhẹ nhõm hơn nhiều lắm. Có lẽ, mình nên đến đây thường xuyên hơn. Nơi đây như là nơi để mình tái sinh vậy.

Rất tuyệt!

Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2014

Bây giờ việc muốn làm nhất là nhảy xuống đường Tàu tự tử! Mệt mỏi quá!