Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014

Có lẽ, tôi là người phá hủy các mối quan hệ giỏi nhất! 
Một kẻ khó ưa!

Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014

Thật lòng mà nói thì chẳng muốn về nhà chút nào! 
Cảm giác thật áp lực!

Thứ Năm, 25 tháng 9, 2014

Có đôi khi cảm giác mệt mỏi xâm chiếm toàn bộ trí não! Những lúc như thế chỉ muốn tìm đến cái chết để giải thoát! 
Áp lực nối tiếp áp lực! Mình còn trụ được bao lâu đây?
Trong cái xã hội này? 
Trong cái ngôi nhà này?
Trong mối quan hệ này?
Còn được bao lâu?
Xét về mọi mặt cuộc sống của mình chính là sự thất bại! 
Bằng cấp ko có! 
Mục tiêu tương lai ko có! 
Động lực cũng ko có! 
Kiến thức ko! 
Tình cảm ko! 
Mình chẳng làm đc cái gì nên hồn! Luôn luôn dậm chân tại chỗ!
Mình ko tìm thấy điểm mạnh nào cả! 
Phải làm sao đây?

Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014

Đây là nỗi đau tôi dùng 10 năm để xoa dịu! 
Nhưng mỗi lần nhắc đến vẫn thấy tim quăn thắt đến trào nước mắt! 
Người ta dùng não để nhớ còn tôi dùng tim để ghi! 
Cậu mãi mãi là nỗi đau trong tôi!
Mãi mãi là người quan trọng nhất!
Tủi thân! 
Mình đã cố gắng tươi cười, đã cố gắng làm mọi việc thật tốt! Nhưng sao cứu phải cố tình bắt bẻ mình như thế?
Mình đi học xong phải chạy đi làm luôn! Đến tối mới đc về sớm một chút! Mình mệt lắm chứ! Mình vẫn chạy đi mua đồ, vẫn mua thức ăn hộ c! Vậy sao c cứu phải hầm hầm hổ hổ vs mình như thế này? Mình đã nhận hết việc nặng về bản thân! Mua đồ, đổ rác, vác gạo và thậm chí là rửa bát dù mình chẳng ăn! Mình ko nhớ đc lịch vứt rác thì sao chứ? Từ bao h. Mình phải làm hết mọi. Việc ấy vậy? 
Mình cố gắng làm mọi thứ để cả hai có thể vui vẻ nhưng sao cứ toàn bắt bẻ xỉa xói mình thế? 
Nhìn mình bằng ánh mắt như thế! Cười nửa miệng như thế! Trong mắt c mình là cái gì vậy?
Mình tủi thân lắm! 
Mệt mỏi lắm! 
Sao c lại đối xử vs mình như vậy chứ?

Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

Quả nhiên lại khóc! 
Thật xấu hổ! Mới chỉ là luyện tập thôi! Vậy mà khi nhắc đến cậu vẫn rớt nước mắt! 
Dùng cái giọng run rẩy của mình mà nói rằng:" bạn thân của tôi đã chết rồi" 
Tâm trạng tệ hại!

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2014

Thoáng chốc thấy thật lạc lõng! 

Cảm giác bất lực cứ đè nặng lên vai!

Mình quyết định sẽ nhắc đến cậu trong bài スピッチ sắp tới! Cũng ko ngoài dự đoán khi cô giáo bảo quá u ám và yêu cầu mình viết thêm một cái kết thúc khác tươi sáng hơn! 

Mỗi lần nhắc đến cậu mình đều nghẹn ngào! Hôm nay cũng thế, đều kìm nén nước mắt đừng rơi! 

Hy vọng hôm ấy sẽ ko khóc! 

Mình thấy bản thân giờ phút này yếu đuối quá!