Thứ Hai, 18 tháng 4, 2011

Một buổi chiều...lãng xẹt....!!

Chẳng biết làm gì cả, dù rằng mai có cả đống việc phải làm như : Viết bản kiểm điểm và xin chữ kí + ý kiến phụ huynh vô đấy, kiểm tra lại "Giáo dục con dâu", bài tập Tin, bài tập Toán...bla...bla....ấy thế mà tôi vẫn ngồi đây nhởn nhơ viết blog.

Ngồi mó lại mấy cái đề, xếp lại đống giấy tờ nhàu nát, tôi lại phải nhìn thấy cảnh tượng đau lòng...đoạn truyện của tôi bị xé mất góc...Cầm lòng chẳng đặng, tôi hì hụi ngồi dán lại nó. Xong xuôi, tôi ngồi làm bài tập, nhưng được 5' thì tôi bỏ cuộc. Tối học Giáo dục vậy, chán quá, chán chết được....sao hôm nay chán thế này cơ chứ...cả một mớ bùng nhùng....Ghét!!!

Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2011

Cái này...chắc là tự kỉ ?

Thật tình mà nói thì dạo này thần kinh tôi có chút vấn đề, tôi ko chịu được những việc khiến tôi mất bình tĩnh.

Đặc biệt là sau vụ con nhóc quỷ quái (cháu ruột tôi) ném hết đồ đạc của tôi ra ngoài ban công thì tôi chính thức phát khùng. Nếu là bình thường thì tôi chỉ khóc im ỉm một mình, chẳng để cho ai biết, nhưng lần này thì cảm xúc trong tôi bùng nổ. Tôi đã khóc gào lên, tôi điên thật sự...tôi ko chịu nổi cái cảm giác có ai đó vào phòng tôi, chạm vào đồ đạc của tôi và đối xử tệ hại với nó. Mẹ đã chửi tôi thậm tệ, phải, tôi bị chửi. Nghe những lời lẽ ấy, nước mắt tôi ngừng rơi, cảm xúc cũng tắt ngấm, tôi rơi vào trạng thái lơ lửng ko chạm đất. Mọi thứ đen kịt lại, tôi cảm thấy bản thân rỗng tuếch. Tôi chẳng còn là tôi nữa. Tôi ko còn cười khi ở trong nhà, ko thể cười nổi.

Tôi ghét cháu gái mình, ghét cay ghét đắng và tôi kiệm lời với nó hơn bao giờ hết.

Lại một lần nữa, tôi phải lấy cái đau để tìm lại cảm xúc. Nhưng tôi ko cứa vào cổ tay như lúc trước mà lần này tôi cứa vào những chỗ kín hơn như cổ và bắp tay. Khổ nỗi, tôi chẳng cảm thấy gì hết. Tôi bắt đầu lẩm nhẩm bài hát quen thuộc "Tôi là người dư" mà khi xưa tôi đã sáng tác ra trong lúc sống vật vờ. Tôi đã hát nó cả tiếng đồng hồ trong bóng tối, muỗi thì vo ve bên tai, toàn thân ngứa ngáy vì bị đốt nhưng tôi chẳng buồn đứng dậy bật điện hay xua đuổi chúng. Tôi kiệt sức.

Mẹ mắng tôi ích kỉ cũng chẳng sai, tôi là đứa ích kỉ nhất quả đất. Tôi ghét sự đụng chạm, tôi ghét rất nhiều thứ trên đời. Và đặc biệt ghét hơn khi có ai đó chạm vào đồ của tôi khi tôi ko muốn. Thế mà tôi vẫn có thể cười mà đáp lại, giả dối đến khó chịu nhỉ ?

Mẹ bảo tôi phải yêu thương cháu, cháu nó còn bé, chưa biết cái gì....tôi cũng muốn lắm nhưng làm ko nổi, cứ nhìn cái mặt nó là tôi muốn đánh rồi chứ yêu thương cái khỉ gì ? Trong lúc tức giận, mẹ đã thể hiện lại cái bản chất thực sự. Mẹ ghét bạn bè tôi, mẹ ko thích họ. Tôi bị tổn thương, đau đớn thực sự. Chân tôi đang run rẩy cũng ngừng ngay lại, tôi ko nhìn mẹ, đôi mắt tôi đờ đẫn nhìn vào đống đồ lộn xộn vừa nhặt lại phía trước. Tôi muốn khóc oà, nhưng tuyệt nhiên tâm tôi tĩnh lặng lạ thường. Chẳng nói một câu gì, tôi ko thể đáp lại. Mẹ chê bai những tác phẩm mà tôi viết, mẹ khinh rẻ chúng. Một vết thương nữa lại được tạo ra, tim tôi đau nhói và tôi gần như đã ngừng thở chờ mẹ đi khỏi.

Tôi khóc ko nổi, khóc ko ra nước mắt. Lần thứ 2 trong tuần, tôi đã khóc oà lên. Nhưng mọi thứ bây giờ khiến tôi vô cùng hoang mang. Mẹ bảo tôi sống trong sung sướng quen rồi, nhưng có biết rằng tôi cũng có nỗi đau của riêng mình, rằng tôi bị tổn thương như thế nào khi sống trong gia đình này ko ? Nhiều lúc tôi tự nhận thấy, bản thân cũng chỉ là công cụ để mọi người trút giận và dè bỉu. Tôi muốn được sống như một người bình thường, nhưng thật ko thể tìm ra sự bình thường trong gia đình tôi. Bởi vốn dĩ, mọi mối quan hệ đã chẳng bình thường chút nào.

Trái tim tôi đang dần héo úa.

Thứ Sáu, 8 tháng 4, 2011

Ảnh...về tôi...về Asko...về những người bạn quanh tôi...

Tôi và Ask...cùng những nụ cười xa vời...








Ask nhỏ bé...Ask dễ thương...nhưng Ask rất kiên cường...





Tôi cũng có những lúc thanh thản và thích thú...nhưng là khi ở bên Ask và Sak...nhưng cũng là khi trái tim tôi chưa khô héo như bây giờ...





Gia đình bé nhỏ của tôi...giờ đây cũng chỉ là một mảnh kí ức...



Em rất buồn...tại sao mọi người ko chịu hiểu ?

Lang thang...!?!

Vâng, tôi đang ngồi ở một quán "net" lạ hoắc và viết blog trong cái tình trạng đói meo.

Có thể bạn sẽ nghĩ tôi thật hư hỏng vì đã la cà ở ngoài mà ko về nhà, nhưng xin thú thực, tôi rất muốn ói khi ở trong cái ngôi nhà ấy, chịu đựng những ánh mắt ấy...Tôi kiệt sức rồi.

Thôi thì thay vì dùng máy ông anh ki bo, tôi đã quyết định sẽ bỏ tiền túi ra ngoài hàng viết blog cho lành. Còn ông ấy muốn cài pass thì cài, tôi đếch quan tâm nữa. Tôi chẳng phụ thuộc vào ổng như ổng nghĩ, cái khinh khỉnh của ông ấy làm tôi muốn điên, rồi cả chị dâu nữa. Dù ko nói thẳng ra, nhưng tôi thừa biết những ẩn ý trong từng câu chị nói. Sau này, có lẽ tôi sẽ ra ngoài quán thường xuyên hơn. Ít ra như thế cũng đỡ bực mình.

Nói chuyện với Dứa Hime, thật rất thú vị. Tôi đã bị lừa, cứ đinh ninh mình đang nói chuyện với một anh chàng nào đấy. Vòng vo một hồi thì cả 2 cùng té ngửa, cười nổ ruột.

Tổng hợp lại một số thứ, tôi thấy mình là đứa ích kỉ bậc nhất thiên hạ. Cái ích kỉ của tôi có kì quặc một tẹo, nhưng nó thật đáng sợ, bởi nó thiên về chiếm hữu nhiều hơn và nó cũng thật u ám. Tôi luôn tự hỏi rốt cuộc tôi có được đẹp đẽ như trong mắt tụi nó vẫn thấy ? Có thật tôi sẵn sàng hy sinh mọi thứ để bảo vệ người bạn hiện tại ko ? Tôi đã từng thề trước linh vị của bố nó, rằng sẽ bảo vệ nó bằng mọi giá, dù cho phải đánh đổi cả mạng sống này. Nhưng, đó là khi nó cũng coi tôi quan trọng như tôi đối với nó. Còn bây giờ, trái tim nó đã thuộc về một người khác, ko phải tôi, một người con trai xa lạ với tôi. Tôi bị bỏ rơi, lạc lõng, bơ vơ.

Mấy ngày nay, tôi chẳng hiểu mình đang làm cái gì. Rõ ràng tôi ko thấy đáng cười nhưng môi vẫn nhếch lên, giọng vẫn vang lên. Như một phản xạ có điều kiện, tôi phản ứng lại mọi thứ xảy ra quanh tôi. Ko có nhiều cảm xúc trong đó, tôi thấy vô cảm dần đều với mọi thứ. Phải chăng, con tim tôi đang chết dần đi ? Liệu có phải thế ko ? Cố tỏ ra sôi nổi, thích thú làm gì chứ ? Tại sao ko thể bộc lộ rõ con người của hiện tại ? Tại sao tôi lại cố cười như thế này ? Tại sao ?

Sự cố gắng, tôi đã cố bao nhiêu lần ? Tôi đã thất bại bao nhiêu lần ? Tôi ko nhớ, chính là ko thể nhớ nổi.

Bây giờ, bao quanh tôi là mùi thuốc lá. Phổi tôi đang hoạt động chậm dần, tôi thấy nghẹt thở, nhưng miệng vẫn ko thể mở ra và đầu cũng ko ngoảnh lại để nói với người bên cạnh. Tôi thật muốn thử sức chịu đựng của cơ thể mình tới đâu, xem xem nó có yếu ớt như tôi biết hay ko ? Cái cảm giác này, thật sự rất lạ.

Có thể, tôi sẽ trượt môn toán với cái điểm số tệ hại thế này. Tôi cảm thấy rất tệ. Tôi nhu nhược, tôi hư đốn, tôi bất hiếu. Tôi ko hề phủ nhận những điều ấy. Chỉ là, vẫn có cái gì đấy làm tôi khó chịu và bị tổn thương dù cho đó là do tôi tự chuốc lấy tất cả. Tôi bị làm sao vậy nhỉ ? Điên rồi ư ?

Tôi đang bất mãn với cái gì ? Vì bọn nó bỏ rơi tôi hôm thi ư ? Hay vì tôi quá bất tài vô dụng?

Thật bây giờ tôi rất muốn khóc, nhưng tuyệt nhiên chẳng có giọt nước nào chảy ra cả. Trái tim thì đau nhói, phổi cũng như ngừng hoạt động. Tôi đang sống vì cái gì đây trời ? Sống vì cái gì đây ?

Đâu mới là tôi ? Tôi phải làm gì để tìm lại những cảm xúc khi xưa đây ?

Tôi phải làm gì đây ?

Thứ Năm, 7 tháng 4, 2011

Ôi.....Điểm !?!

Chà, cũng như dự tính ban đầu nên tôi ko sock lắm về điển Toán lần này. Nhưng cũng có chút thất vọng và bực tức trong lòng. Bù lại, cái môn Sinh, tôi chẳng hiểu hôm ấy tôi đã viết cái gì vào bài thi nữa. Rõ ràng, tôi ko học bài và tôi chém là chủ yếu, vậy mà tôi được 7 điểm lận, bất ngờ, cái mặt tôi ngu thộn. Thằng ngồi cạnh tôi, nó là đứa học bài hẳn hoi và làm bài rất tốt vậy mà chỉ được 8, tức là hơn tôi có 1 điểm. Tôi chọc nó, vui vô cùng khi nó chống chế yếu ớt.

Tự hỏi, có phải tôi biến chất nặng rồi ko nhỉ ?

Chậc, Có lẽ là thế.

Thứ Ba, 5 tháng 4, 2011

Ừm...Chút chuyện hôm nay !!

Sau sự nỗ lực ko ngừng, tôi đã đi học trở lại...dù rằng, tôi chưa hoàn toàn khỏi bệnh.

Sáng, đến trường như thường lệ. Tôi sửng sốt khi biết giờ học đã bị thay đổi, bây giờ trường tôi áp dụng lịch học mùa hè, tức là 6h45 đánh trống truy bài và 7h là vào lớp. Tôi, đã đến muộn những 15'. Tiết đầu là thể dục, nhưng do thời tiết ko thuận lợi và cơ sở vật chất ko đủ điều kiện cho lắm nên buổi kiểm tra của chúng tôi bị hoãn lại. Tôi ko nên ra gió và trời thì đang mưa phùn nên quyết định cuối cùng là ngồi trên khán đài tám chuyện cùng lũ con gái trong lớp. Bọn tôi nói chuyện khá sôi nổi, hết chuyện cười thì đến tin tức điện ảnh và truyện tranh...bla...bla...Tiết thứ 2, là giáo dục công dân. Trời ơi đất hỡi, tôi thề là trước đây tôi chưa từng ghét bà giáo chủ nhiệm như bây giờ. Tôi đã bị trỉ trích những thứ mà tôi chẳng hề làm. Mà việc tôi nghỉ học, dù có giấy phép hẳn hoi vẫn bị bà ấy bới móc, xỉa xói là sao? Tức, tức điên được. Nếu tôi đi học hôm ấy, thì thể nào bà ấy chẳng nói câu :"Tôi biết ý thức học tập của em rất tốt, nhưng em phải nghĩ đến lợi ích chung của tập thể, vậy nên em nên nghỉ ngơi ở nhà, tĩnh dưỡng cho mau khoẻ...bla...bla", kiểu gì bà ấy cũng bới móc ra mà nói được. Sở dĩ tôi biết câu này là vì con bạn tôi nó nếm mùi rồi, thành thử tôi bây giờ cũng thấu hiểu cái cảm giác của nó khi ấy. Chậc, tôi đã ghét cái gì thì ghét cay ghét đắng mà, ghét tới mức muốn xoá xổ nó khỏi thế giới này luôn ấy. Tiết Tin thì khỏi phải nói, để đề phòng trường hợp bị quấy nhiễu và làm phiền, tôi bịt khẩu trang và ngồi làm việc riêng. Tất nhiên, cô giáo dạy bọn tôi thì nhát cáy, biết tôi bị bệnh nên ko dám đến gần. Mà cũng dễ hiểu, cô đang có bầu nếu bị sốt phát ban thì mệt người lắm đây. Thành ra, tôi chẳng có vấn đề gì ở tiết này cả. Tiết cuối là Lý, lớp ồn như chợ vỡ. Khổ thân thầy, tức lắm nhưng ko thể đánh chúng tôi được, những gì thầy có thể chỉ là chửi chúng tôi và la mắng. Tuy nhiên, tôi vẫn nhởn nhơ làm việc khác, ko nói chuyện, tôi ko có mấy cảm giác tội lỗi với thầy.

Viết xong cái này, tôi tự thấy mình khốn nạn. Nhưng thây kệ đi, bản chất tôi là thế mà.

Yaa-ne~~

Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2011

Viêm họng...=''=...???

Vâng, như ngày hôm qua tôi đã nói, tôi bị sốt phát ban.

Chiều hôm đó khá mệt mỏi với tôi vì tôi bắt đầu sốt, nhưng vì Ask tôi đã cố ngồi vẽ mấy cái kẹp sách. Đến gần tối thì tôi kiệt sức thực sự, tôi bắt đầu nửa tỉnh nửa mê sau khi uống xong gói thuốc chị dâu mua cho tôi. Mùi vị, thật kinh khủng, chua chua-đắng đắng-lờ lợ nữa. Tôi ngủ li bì đến 7h21, nhưng mắt tôi vẫn nhắm chặt và cơ thể ko tài nào nhúc nhíc được. Tôi hơi hoảng. Tầm 7h30 hay 35 gì đó, chị dâu mang cơm lên cho tôi. Phải khó khăn lắm, tôi mới bò dậy mà cầm bát cơm được. Mùi thức ăn, làm tôi muốn ói. Cố bỏ cơm vào mồm, tôi suýt nôn mấy lần nhưng đã cố kìm lại. Ăn xong, tôi xuống cất bát. Người tôi dù dù trông đến gớm. Lên phòng, tôi lại ngủ li bì. Đến khi bị đánh thức thì mama đang ở bên cạnh tôi, sờ tay, nắn chân, nhưng tôi ko khó chịu vì tay mama rất mát, nó làm tôi thấy dễ chịu. Khi định hình được rằng tôi đang sốt, tôi đã bị tống 2 viên thuốc hạ nhiệt. Mama đã phải dìu tôi ngồi dậy, sức tôi nó bay đi đâu hết rồi á. Uống xong, tôi...tiếp tục ngủ. Cứ thế, từ chiều đến tối, ngoài ngủ ra thì tôi chẳng làm việc gì khác. Thành thử, đến 0h0' tôi ngấm thuốc và toát mồ hôi. Tỉnh dậy cởi áo, cũng là lúc tôi tỉnh luôn. Nhìn lại điện thoại, có 2 tin nhắn mới. Ban đầu, tôi chỉ nhắn lại cho phải đạo và nghĩ rằng chắc giờ này họ cũng ngủ rồi. Ai mà ngờ, một lát sau, cả 2 đều phản hồi lại. Tôi nói chuyện với thằng em họ yêu quý đến 0h23' thì thằng bé buồn ngủ, ko tiếp chuyện được nữa. Tôi chúc nó ngủ ngon và tiếp tục buôn dưa lê với Chicken chọi. Bọn tôi nói dông dài đến 1h30 sáng thì tạm biệt và hẹn gặp lại chiều hôm nay. Chán, tôi ko ngủ được và bụng thì đói nên mò xuống bếp tìm đồ ăn. May mắn thay, vẫn còn 1 gói mì tôm. Ăn xong, chẳng những tôi ko thấy cơn đói của mình giảm mà thậm chí còn đói hơn cả lúc trước. Khó chịu, tôi lên nhà. Chẳng rõ tôi đã làm cái gì mà đến tận 4h10' mới quyết định lên giường đi ngủ, 6h10' tôi tỉnh giấc, sửa soạn quần áo để đi học. Nhưng thật tồi, dự kiến của tôi bất thành khi tình hình sức khoẻ của tôi chuyển biến xấu. Vậy là, tôi phải nghỉ học, ở nhà dưỡng bệnh.

Họng tôi từ tối qua đã có triệu chứng sưng, nhưng ko đáng kể cho lắm. Sáng nay, nó nặng hơn khiến tôi nuốt đồ hơi khó. Và đến bây giờ, nó sưng vù, khiến cho tôi ko thể ăn cơm cũng như uống nước được nữa. Và nếu có nuốt thì tôi chỉ còn việc nước mắt chảy ròng ròng mà thôi. Haiz~~số tôi thật khổ àh!!

Kiệt sức rồi. Hình như tôi lại sốt.

Viết đến đây là đủ rồi nhỉ ?

Yaaa..aaa-ne~~~