Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013

Càng lúc càng thấy bản thân thật rất khó coi! Càng lúc càng lạnh hơn, Tim cũng sắp thành đá rồi! Cứ tiếp tục ko biết sau này sẽ ra cái dạng gì đây!

Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2013

Cái đứa lấy đồ của tao chết con mẹ nó luôn đi! Đi đường bị xe cán nát bét đi!! Đù má!

Ức muốn khóc được! Một lần thì ừ thôi coi như xui xẻo đi! Nhưng lần thứ 2 rồi! Cùng 1 vị trí mà mất cùng 1 mống đồ là cái thế đéo nào?
Nó tự có chân mà đi chắc?? Địt! Tao ngu mới đi tin là thế! 
Đến hỏi còn tỏ ra khó chịu! Chả nhẽ tao ko được quyền mở mồm hỏi à? Cái lúc bọn mày tìm cái gì tao đã cáu với bọn mày lần nào chưa? Giờ vui quá nhỉ? Đù má!
Như cái cục cặc ý! 
Chắc tao phải dán mẹ nó tên lên đấy thì may ra mới đéo mất được! Toàn bọn chó!! 

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

Bỗng nhớ đến cậu ấy và mình khóc nức nở như một đứa trẻ ở trên đường. 
Cảm giác từng bước chân thật nặng nề. Mình cứ đi một đoạn, lại dừng lại lấy hơi rồi tiếp tục bước tiếp. Hình ảnh cậu lởn vởn trong đầu, từng nụ cười, cái nhoẻn miệng thật khẽ. Giọng cậu líu lo gọi tên mình. Cái cảm xúc ấy sao mà đau đớn thế! 
Mình nhớ cậu! Nhớ thật nhiều...

Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

Khi tôi nói tôi ổn! Bạn nghĩ tôi ổn thật ư? 
Khi tôi nói ko sao đâu! Bạn nghĩ tôi nói thật?
Tôi chẳng trách bạn, bất cứ điều gì! 
Chỉ là...có chút tổn thương nhè nhẹ!
Có cảm giác tôi như vô hình!
Lạnh ghê!
Sắp Đông rồi cơ đấy!
Tôi tự nói vs tôi:
"Sẽ ổn thôi!"
Hết lần này đến lần khác!
Có lẽ, chẳng bao giờ là đủ cả.
Tôi sẽ cố cười.
Dù cho có điều gì xảy ra.
Tôi sẽ cố cười.

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

Lạnh quá tôi ơi!

You say?

Có những lời nói rất gây tổn thương nhau! 
Ừ, mình chẳng bằng một cái chăn ghẻ! Bạn cứ nói thẳng vào mặt mình thế đi! Chứ đừng có ví von nữa! Mình cũng khó chịu lắm! 
Mình biết chẳng ai ưa mình, mọi người thích thoải mái! Mọi người thích phóng khoáng!  Nhưng cuộc sống bây giờ cho phép sao? 
Mình ko phải là đứa keo bẩn, mình chỉ ko thích ai đó tự ý xê dịch những đồ vật thuộc quyền sở hữu của mình mà chưa được cho phép thôi. Nếu bạn hỏi mình một câu, chỉ một câu thôi...mình sẽ chẳng tiếc gì bạn cả! 
Bạn chỉ nhìn thấy mặt xấu của mình phải ko? Bạn đâu có quan tâm mình từng giúp bạn cái gì phải ko?
Mình cũng là con người, mình cũng có cảm xúc! Khi tất cả mọi người vây xung quanh lại với nhau, nhưng chẳng ai nguyện ý ngó lại hỏi mình có muốn tham gia ko? Cảm giác ấy tệ lắm! Mình thấy tủi thân lắm! 
Đừng nhìn mình lạnh lùng và mạnh mẽ bên ngoài mà đánh giá! Dù sao, trái Tim mình vốn dĩ rất mong manh. Nó đã quá nhiều sẹo rồi, bạn đừng tặng nó thêm vết sẹo nào nữa.
Mình, chẳng mạnh mẽ đến mức ko thể bị ai tổn thương đâu! 
Làm ơn, đừng tra tấn tinh thần mình bằng những lời nói vô tâm  như vậy nữa!
Có thể người nói vô tình nhưng người nghe thì hữu ý đấy!
Mình mệt mỏi lắm rồi!
Đừng tra tấn mình nữa!
Làm ơn.

Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013

Thành phố về đêm nén những nỗi buồn nơi đáy mắt!
Mưa rơi lất phất, cảm giác trống vắng!
Gọi điện cho mẹ, mẹ bận...nản lòng! 
Những lúc Cần đúng là chẳng có ai hết!

Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013

Một lần mất lòng tin thì chẳng lấy lại được mối quan hệ như xưa! Mình biết chứ! Mình biết là mình ko đúng! 
Nhưng thực sự mệt lắm, ko lết dậy nổi! Chị ko muốn hiểu thì mình cũng đành chịu! Sau này ko nên nhờ vả chi nữa! Đỡ chị phải nói câu "hậu di chứng là bớt thích em hơn rồi"...đau lắm! Chị chẳng biết câu ấy vs mình nó tàn nhẫn thế nào đâu! 
Muốn dằn vặt bao nhiêu có bấy nhiêu! Có thể vs người khác câu ấy thực Bình thường chẳng có j quan trọng! Nhưng vs 1 đứa như mình, nó chẳng khác một lưỡi dao có độc! Đau lắm, tê liệt hết rồi! Đến nằm mơ cũng thấy ác mộng! 
Đi làm về mệt mỏi, cố chống đỡ nhắn tin cho chị! Nhưng nhận được lại là câu trả lời như thế! Muốn khóc, ko khóc được! Muốn cười, cười chẳng xong!
Mình cảm thấy sắp phát điên rồi! 
Mệt mỏi quá!

Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013

Thứ Ba, 8 tháng 10, 2013

Lạc lõng...

Mình có cảm giác bản thân đang bị hắt hủi! Cách biệt một cánh cửa mà cảm giác như bị cô lập với cả thế giới vậy...
Những tiếng cười đùa, những câu chuyện, chẳng có một điểm nào mình có thể tham gia.
Ừ thì cười, cười cho qua tất cả, cười để làm mọi thứ dễ thở hơn! 
Mình cảm giác bản thân ngày càng sắt đá. Cảm xúc trơ lì ngày một nhiều. Liệu có một ngày nào đó, mình trở thành một người vô cảm ko nhỉ?
Có thể lắm...

Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

Je deviens fou! Sauve-moi!

Mình Cần một lối thoát! 
Tâm trạng bế tắc! Hướng đi mờ mịt! Cứ tiếp tục thế này mình sẽ nghĩ quẩn mất!!
Có ai đó...cứu tôi!!

Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2013

TMD!!

Ngồi lủi thủi trong phòng, những âm Thanh khó chịu cứ quanh quẩn bên tai
Ừ thì áp lực, mình cũng muốn điên rồi!!

Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

Thu

Trời bắt đầu lạnh dần rồi!! 
Không khí có vẻ khô, cảm giác hơi lạc lõng...
Dễ cáu, dễ buồn, dễ tủi thân
Có vẻ mình là người quá cố chấp, quá cường liệt, nên mới chẳng chịu nhượng Bộ như thế!
Ừ thì đến đâu thì đến! 
Mình buông tay!

Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

Mọi thứ thật tồi tệ!! Mình chẳng kiểm soát nổi bản thân! Nhìn những vết sẹo trên cổ tay, có xúc động muốn khóc! Muốn rạch thêm vài nhát! Muốn tìm cái đau để Bình ổn tâm trạng!!
Khỉ thật!

Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Em...


Một chút gió cho lòng tôi xao xuyến
Một ánh mắt khiến tôi bỗng bồi hồi
Một nụ cười khiến tôi như ngừng thở
Một cái nắm tay trói gọn con Tim tôi

Em rực rỡ như ánh Dương mùa Hạ
Em tinh khiết như sương buổi sớm Mai
Em ngọt ngào như Hương Lan trong gió
Em đẹp lắm trong mắt tôi như thần

Cơn mưa rào mưa giăng đầy trên phố
Trong Tim tôi ướt đôi mắt đen huyền
Giữa nhịp sống dòng đời đầy tấp nập
Ngã tư đường lẻ bóng đứng bơ vơ

Em xa tôi ngày đầu thu năm ấy
Tay buông lơi buông hết mọi sự đời
Và tôi biết sẽ không bao giờ nữa
Em nhìn tôi mà trao một nụ cười

Hình bóng em chỉ còn là kí ức
Nhạt nhoà theo tôi mãi một cuộc đời
Người cười tôi si tình trong vô vọng
Tôi cười người vì người quá vô tâm

Muốn ôm em hãm thật sâu trong lòng
Tôi cũng biết điều đó là không thể
Trùng trùng giấc mơ Đan xen vào thực tại
Tỉnh tỉnh mê mê chẳng phân rõ đêm ngày

Miệng méo mó mà  khóc không ra tiếng
Từng giọt rơi vỡ oà trên tay tôi
Trời xanh lắm nắng vàng rực rỡ lắm
Nắm chặt tay tôi nhìn em gượng cười

Ngã tư đường ta nắm chặt tay nhau
Tôi nặng nề dắt em qua con phố
Người nhìn tôi hiếu kì và thương hại
Tôi nhìn người bằng đôi mắt tối tăm
Tay nắm chặt vào khoảng không vô định.

Tôi thường hát bài ca "trường vọng nguyệt"
Giả như em vẫn đang ở bên tôi
Vai tựa vai vẫn như thủa ban đầu
Ngồi đối ẩm ngắm trăng cao Thanh lãnh

Hương Trà sen phảng phất nơi đâu đó
Khúc nhạc xưa cũng chầm chậm du dương
Ngồi tựa cửa nhìn về nơi xa lắm
Nhớ về em trong quằn quại thê lương
Muốn hôn em và thì thầm khe khẽ:

"Tôi yêu em yêu suốt cuộc đời này!"


Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013

Bơ đi

Hôm nay, đầu buổi chiều mình có xích mích với gia đình. Vì một chuyện rất nhỏ nhặt, mình cũng biết mình hơi thái quá nhưng...thật sự mình kìm không được cái cảm giác khó chịu trong lòng.

Mang đồ qua cho Ask, chị nhắn tin bảo rằng không thể đi tiễn mình ra sân bay. Có chút hụt hẫng, rồi lại đọc tiếp câu cuối. Chị hỏi mình :" Em có buồn không?". Mình rất muốn nói :" Em buồn lắm"...nhưng tay lại nhắn lại rằng :" Không sao đâu..."

Cũng giống như khi bị ngã xe hôm đi chơi, câu đầu tiên chị hỏi không phải là :" Em có sao không? " mà lại là " Con cún có sao không? "...Cái cảm giác ấy, thực nhói. Có chút mất mát, có chút giận hờn nhưng những gì mình làm lại là bơ đi cảm giác trong lòng mà cười với chị. Ngã xe cũng đau lắm, tay bị trầy mất 2 miếng, đầu gối cũng sứt sát, bên hông tím bầm. Nhưng cơn đau ấy, đâu nhói bằng nơi ngực trái âm ỉ. Một ngày hôm ấy rất đáng nhớ.

Mình có xích mích với gia đình cũng có liên quan đến chị, vậy mà tất cả những gì mình nhận được lại là câu :" Em có buồn không? " và cái câu :" Cảm ơn " đầy khách khí. Mình đứng ngẩn người ở trước cửa nhà chị một lúc lâu, gió rất lạnh, có mưa nhỏ. Tâm đau, mình lại khóc. Có cảm giác mình bị chị đẩy ra xa rồi.

Ừ, khó chịu quá!

Nhưng mà không nên để lộ ra ngoài.

Chịu đựng một mình đi.

Không được làm phiền người khác nữa.

Mình làm mình chịu.

Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

Mẹ yêu...

Dạo gần đây mình tâm sự với mẹ rất nhiều...à không, nói chính xác thì mẹ tâm sự với mình rất nhiều. Những gì mẹ cảm nhận, những gì mẹ chịu đựng...thật sự, trái tim mình nhói đau mỗi lần nghe mẹ tâm sự. Cảm giác khó chịu nghẹn nơi cổ, chỉ muốn mắng chửi thật to. Nhưng tất cả những gì mình làm lại là im lặng. Cũng có an ủi mẹ vài câu. Nhưng lại không tài nào nói được cái suy nghĩ trong đầu :"Mẹ khổ quá rồi".

Mười mấy năm rồi, mình mới có thể ngồi nói chuyện với mẹ lâu như thế. Không khó chịu, không cáu kỉnh và không thấy tủi hờn. Mẹ mình vất vả quá, thương mẹ thiệt nhiều. Muốn ôm mẹ thật lâu. Mình tự nhủ bản thân phải cố gắng kiếm tiền, sau này đón mẹ về ở cùng. Mình sẽ nuôi mẹ, không để cho mẹ khổ nữa, không cho ai bắt nạt hay khinh rẻ mẹ mình nữa. Mình hứa đấy.

Thật sự, tất cả trái tim mình bây giờ chỉ có mẹ. Mình muốn quan tâm mẹ nhiều hơn, muốn làm đứa con gái nũng nịu bên mẹ như hồi còn bé xíu. Cho mẹ một chỗ dựa tinh thần, cho mẹ có một đường lui an toàn thứ hai sau khi mẹ đã mất đường lui số một ngày trước. Một lối thoát mới.

Tối nay đi ăn với Sak, hai đứa đi mua áo...mình mua 1 áo 1 quần, Sak mua 1 áo 1 ví 1 đôi bông tai hình chuồn chuồn rất đẹp. Mình đã lựa hộ Sak, cảm giác ấy rất vui, khi hai đứa đi với nhau. Chẳng hiểu vì sao, mỗi lần mình buồn phiền điều gì, chỉ đi với Sak một lúc, dù hai đứa chẳng nói gì nhưng mình lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Đi ăn ốc, tám nhảm rất nhiều thứ. Rồi mình trở Sak về, câu chuyện lan man sang vấn đề gia đình. Hai đứa cứ đứng trước cửa nói chuyện với nhau, cảm giác thật yên bình. Có thể, mình và Sak thành bạn thân một phần cũng do gia đình hai đứa mình na ná nhau. Đều có cái bầu không khí chẳng hay ho cho lắm. Khi nói đến trường học, hai đứa muốn sau này thành lập một ngôi trường hạnh phúc. Không bắt nạt tẩy chay, không phân biệt đối xử, bạn bè yêu thương giúp đỡ nhau tận tình....Giống như Cat streets, như Kobayashi....Hai đứa mình muốn có một ngôi trường như thế....rồi nhẩm tính những đứa bạn đáng tin cậy có thể làm những gì....Cảm giác ấy thật vui. Thật hạnh phúc, bởi bọn mình đã không có những kí ức học trò tốt đẹp. Cấp 1 lẫn cấp 2 đều bị tẩy chay, lên cấp 3 cũng chẳng vui vẻ gì. Đại học lại càng tệ hại. Tất cả những gì bọn mình làm là cố gắng lạc quan, cố gắng không suy nghĩ tiêu cực. Sak rất mạnh mẽ, mình cũng sẽ cố gắng thay đổi bản thân. Trở nên mạnh mẽ hơn để không phụ thuộc vào ai, có thể bảo vệ những người mình yêu thương.

Lúc mình về, mắt Sak vẫn đỏ hoe, mắt mình cũng cay xè...nhưng bọn mình không khóc, vẫn tạm biệt nhau bằng nụ cười quen thuộc. Với hai đứa mình, cái cảm xúc ấy chỉ có bọn mình hiểu. Một giao ước ngầm. Một mối liên kết vô hình. Bởi bọn mình không như những đứa con gái bình thường khác, bọn mình chỉ cố làm mình trông giống như người bình thường thôi. Bởi lẽ, những thứ khác biệt thường bị đẩy ra vòng tròn cô lập mà. Có mấy người có thể bỏ qua sự khác biệt mà lại gần chứ? Cuộc đời mình cảm thấy may mắn nhất vì có những người bạn thực sự. Những người bạn không bao giờ bỏ rơi nhau. Dù có hơi quai quái một chút, nhưng họ đều là người tốt. Ở bên họ rất vui, rất bình yên. Thế là đủ rồi. Mình hạnh phúc, thế là đủ.

Mẹ à, con sẽ cố gắng. Hãy đợi con nhé, đợi một tương lai tốt đẹp hơn.

Con yêu mẹ nhiều.

Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2013

Một lần nữa...

Hôm nay là một ngày đẹp trời, không âm u, không mưa bão...có nắng...nắng rất to.

Đáng nhẽ hôm nay là ngày mình đi chụp ảnh. Nhưng, cuộc hẹn đã bị lãng quên mất rồi.

23 cuộc gọi nhỡ, ừ, mình rất kiên nhẫn ngồi gọi điện cho anh. Ngồi lâu thật lâu. Nhưng tất cả mình nhận được là những tiếng tút tút kéo dài từ bên kia máy. Mình biết, anh đang ngủ. Anh ngủ quên mất rồi.

Mình không giận anh, thực sự. Chỉ là, có chút thất vọng. Mình, đã rất háo hức về cuộc hẹn chiều nay. Mình đã hào hứng make up và chọn đồ rất lâu, tâm trạng hồi hộp thật dài. Nhưng, có lẽ là mình đã quên mất, cái điều luôn bắt đầu kể từ khi mình gặp anh...đó là chờ đợi. Ừ, anh luôn đến muộn hơn giờ đã hẹn. Vì nhiều nguyên nhân. Còn mình, mãi cứ đứng đợi, một mình, trong sự thấp thỏm và một chút cảm giác sợ hãi.

Nắng hôm nay thực sự to lắm, mình đã toát rất nhiều mồ hôi. Đi bộ một quãng đường thật dài để đến hiệu sách, mình gần như ướt sũng trong lớp mồ hôi trên người. Nóng, ngốt đến đầu óc muốn quay cuồng. Tìm được 2 bộ ưng ý, mình thanh toán rồi ra về với cái ba lô nặng trịch. Chân có chút đau, nhưng vẫn chịu được. Mình lại trở về bằng con đường cũ, vẫn là đi bộ. Cảm thấy con đường ấy thật dài, đi mãi đi mãi mà chẳng thấy điểm dừng ở đâu, có chút mệt mỏi, có chút nản lòng. Về đến đầu phố, mình mua một chai C2 lạnh, uống một ngụm nhỏ rồi lại tiếp một ngụm nữa, cứ thế, khi về đến nhà, cái chai đã trống không. Đầu mình trống rỗng, cảm xúc cũng trống rỗng...mọi thứ đều trống rỗng. Mình cố làm mọi cách để mình cười vui lên, nhưng cũng chỉ được một lúc, rồi lại trở lại cái trạng thái trống rỗng như ban đầu. Gần 4h, Trico đến gặp mình, đưa mình cái đồng hồ mà Trico hứa tặng mình lúc trước. Mình thật sự rất vui, dù rằng, công ty gửi nhầm mẫu rồi. Ngồi nói chuyện với Trico, mình thấy lòng nhẹ đi đôi chút, cười nói, tám nhảm. Nhưng lúc Trico về, mình lại cười không nổi. Cảm xúc lại chìm dần, chìm dẫn, rồi tắt ngấm.

Mình đi tắm, anh đã dậy và gọi lại cho mình. Anh hẹn mình tối nay đi chơi, mình đồng ý, lòng chẳng có cảm giác gì hết. Ừ thì không muốn anh nghĩ nhiều, bởi chính mình cũng chẳng nghĩ nhiều. Đầu óc mình trống rỗng mà. Anh hẹn 8h qua, rồi anh lại đến muộn. Có vẻ mình khá khắt khe về thời gian. Thói quen, chẳng biết tốt hay xấu. Ngồi sau xe, mặt mình đờ ra, mình cười không nổi. Anh đưa mình đi ăn nem chua nướng với uống trà chanh, ăn củ đậu. Mình cố lắm mới ăn được hết 2 cái nem, vị thật đắng. Ăn xong, anh đưa mình ra Hồ Tây, đi lòng vòng một đoạn dài. Anh có mang theo máy ảnh, mình biết anh muốn chụp bù cho mình...nhưng mà, mình không còn hứng thú nữa. Có lẽ, tất cả cảm xúc hồi hộp và mong chờ của mình hôm nay đều bị cái nắng chiều gay gắt thiêu cháy rồi. Chẳng còn sót lại, dù chỉ là một mẩu nhỏ. Lúc đi qua hàng bán chong chóng, mình bỗng có cái suy nghĩ kì lạ. Rằng khi chong chóng quay, nó sẽ thổi luôn cả đống cảm xúc hỗn độn của mình đi. Ừ, nghĩ thế và mình đòi anh mua cho mình. Nhìn nó xoay tít thật vui. Hai màu trộn vào nhau, đẹp lạ. Mình đã cười, thật vui vẻ và hát cái giai điệu cứ ngân nga mãi trong đầu một cách thật lặng lẽ.

Anh nghĩ mình đang giận anh, nhưng mình không có giận mà. Chỉ là từ cái hôm anh bảo không thích mình khóc và ghét mình suốt ngày nghĩ về quá khứ thì như một bản năng, mình đã thu lại một phần cảm xúc của bản thân. Từ nay về sau, mình sẽ không bao giờ khóc trước mặt anh nữa. Chính xác hơn là, sẽ không còn có thể khóc trước mặt anh nữa. Cũng giống như Chị 5 vậy, mình chẳng còn chia sẻ bất cứ tâm sự gì với chị được nữa. Chỉ là phản xạ có điều kiện, không phải mình cố ý hay ghét bỏ hoặc không tin chị đâu. Chỉ là một phản ứng tự bảo vệ bản thân thôi. Mình rất sợ bị tổn thương, nên mình cứ tự động loại trừ mọi mối đe dọa làm mình sợ.

Có lẽ hôm nay mình đã sai khi nhắn tin cho nó, bởi lẽ lúc ấy nó đang hạnh phúc với ông xã của mình lắm. Tự dưng có đứa thần kinh nhảy vô nói năng liên thiên, ừ, công nhận điên thật. Không nên chia sẻ mọi điều, không nên cho đi tất cả....ít nhất, phải giữ lại một đường lui. Có như thế, mới bảo vệ được cái tâm hồn mỏng manh đầy sẹo này được.

Mai mẹ lên rồi, mình sẽ về Bắc Giang. Không còn gặp anh nữa à? Anh bảo anh sẽ về với mình, nhưng mình sợ anh phiền lắm, anh đang làm đồ án mà. Bận lắm, không dưng phải quan tâm thêm đứa phiền phức như mình chắc là anh cũng mệt mỏi lắm đi. Vậy nên, mình phải ngoan nha, không được nhõng nhẽo, không được than thở...không được làm phiền người khác. Ừ, mình sẽ cố gắng, cố gắng thật nhiều. Không làm phiền người khác nữa, tự mình cố gắng thôi.

Mình sẽ làm được, không tâm sự, không chia sẻ, mọi thứ chỉ một mình mình hiểu, một mình mình cảm nhận.

Sẽ không có ai thấy mình phiền phức nữa, mình sẽ là đứa trẻ ngoan, sẽ không bị ghét.

Mình làm được mà!!!

Thứ Hai, 18 tháng 3, 2013

Tears...

Hôm nay là một ngày kì quặc.

Mình không thể kiểm soát được nước mắt, nó cứ rơi mãi, rơi hoài. Càng muốn nó ngừng nó càng rớt nhiều hơn. Nhìn anh, nghĩ về anh mình thấy sợ. Nỗi sợ mơ hồ không rõ nghĩa.

Làm sao thế này? Dư trấn giấc mơ kia vẫn còn lảng vảng đâu đây, đeo bám đâu đó trong mình. Có lẽ là do nó, bóng đêm đen dày đặc bao phủ mọi thứ. Mình cứ mãi bị ám ảnh bới bàn tay kia. Sự hẫng hụt, mất mát này là gì?

Giọng hát vang vang bên tai, có cảm giác hoài cổ. Đồng thời, cũng thấy run rẩy, giai điệu ấy khiến mình nghĩ đến những cuộc chia li. Hình ảnh hai bàn tay buông rời cứ lặp đi lặp lại trong đầu, có cơn mưa tầm tã. Mọi thứ đều bị bao trùm trong màu xám u ám.

Có lẽ, tinh thần của mình dạo này không được ổn định. Nên suy nghĩ vớ vẩn hơn trước nhiều quá. Dễ khóc, dễ tủi thân, dễ cảm thấy lạc lõng cô đơn khi tất cả chìm vào tĩnh lặng. Khi đêm về, mọi âm thanh gần như bị bóng đêm nuốt chửng. Thi thoảng có tiếng gió len qua tán lá cây cạnh cửa sổ, và tiếng mưa rả rích. Cái âm thanh ồn ào mà tĩnh mịch. Nhiều lúc, mình có cảm giác bản thân cũng bị nuốt gọn mất rồi. Nằm đợi trời sáng, cảm giác không tốt chút nào.

Tĩnh tâm nào.

Suy nghĩ quá nhiều rồi.

Ok!! Smile....Smile....Smile~~~

Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2013

Hands...

Nước mắt cứ chực trào, chả hiểu tại sao nữa?

Chỉ biết thấy buồn lạ, có chút lộn xộn không rõ nghĩa và một chút mất mát không nói nên lời.

Thấy lạnh, muốn được anh ôm vào lòng, mượn chút ấm áp từ anh để xoa dịu cái lạnh của sự trống rỗng. Nhưng anh không ở đây, anh quá xa với mình. Xa lắm.

Nếu buổi sáng mình thấy thật uể oải, thì buổi chiều mình đắm chìm trong hạnh phúc ngây ngất với Sak, Dê và bé Linh. Ừ, mình thích được tặng quà, chẳng cần mấy món đồ ấy phải có giá trị, miễn sao người tặng nghĩ đến mình khi mua đồ và mua nó để dành riêng cho mình là mình đã thấy hạnh phúc vô cùng rồi. Dẫu cho nó chỉ là một cái kẹo thì đó cũng là tấm lòng. Mình biết, mình là một người rất tham lam, hám tiền, hám ăn vặt...thậm chí mình còn có tính chiếm hữu rất cao nữa. Tính khí phiền phức. Bản chất đáng ghét. Một người khó ưa. Mình biết mà.

Tối qua mình đã mơ, về một đôi tay rất ấm. Bàn tay ấy nắm lấy tay mình. Dù chẳng biết đấy là ai, chẳng nhìn thấy gì ngoài đôi tay ấy trong bóng tối. Thế nhưng, mình thấy an tâm lạ. Người ấy nắm lấy tay mình, dắt mình đi mãi, đi mãi, cho đến khi hết đoạn đường mờ mịt. Khi mình bước ra ngoài ánh sáng, quay đầu lại, mọi thứ sau lưng như một bức tường màu đen, chỉ có bàn tay ấy chìa ra...giống một lời tạm biệt. Mình òa khóc nức nở, muốn chạy về phía tối ấy, muốn kéo người ấy ra, nhưng không được. Mình chợt nhận ra, bản thân lúc ấy bé lắm, chỉ là một cô nhóc 5 tuổi thôi. Bàn tay mình lọt thỏm trong bàn tay to lớn ấy. Chẳng hiểu sao, cảm giác ấy rất quen. Khi đôi tay bị buông ra, mình bị hẫng một nhịp. Tim đập dồn, đôi mắt vẫn luôn cố mở to nhìn thẳng vào bóng tối trước mặt. Nhưng, ngoài bàn tay ấy thì mình lại chẳng thấy gì khác rõ ràng. Người ấy xoa đầu mình, vuốt nhẹ má mình...có cảm giác, người ấy đang cười. Trong đầu lúc ấy có nhận thức người ấy đang cười. Nhưng mình lại khóc, không có tiếng, chỉ là nước mắt cứ lặng lẽ chảy ra. Mình vẫn cứ nhìn đăm đăm về phía trước cho đến khi bàn tay ấy che mắt mình lại. Khi mở mắt ra, không còn bức tường bóng tối ấy nữa, chỉ là một nền trắng tinh...trống rỗng. Khi tỉnh dậy, mình đã thơ thẩn mất một lúc lâu. Chẳng biết phải làm gì, chỉ là, có cái gì uất nghẹn nơi lồng ngực. Rất khó chịu.

Vừa nhắn tin cho anh, có lẽ anh ngủ rồi. Nhớ anh, muốn gặp anh. Muốn ôm anh thật chặt. Sao cứ có cảm giác sợ hãi thế này nhỉ? Muốn khóc. Người lạnh. Lạnh lắm ấy.

Tệ quá. Mình không ổn chút nào.

Giấc mơ đáng sợ.

Mình thấy sợ.

Sợ lắm.

...

Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013

Lảm nhảm...

Trời u ám, làm mình cũng u ám theo...=.="....

Chiều qua lết xác về Bg thật mệt, đồ đạc hơi lỉnh kỉnh chút đỉnh, đi xe thì gật gà gật gù...chả biết tại sao dạo này thèm ngủ khủng khiếp. Lúc nào cũng chỉ muốn nhắm mắt lại đi gặp Chu Công. (-. -")....

Nhớ anh, ờ, mới không gặp có một hôm mà nhớ thế này đấy. Chắc giờ này anh vẫn đang ngủ ngon lành trên giường. Haiz~ Sao vẫn cảm thấy không đủ nhỉ? Có lẽ tại mình tham lam quá. Càng lúc càng muốn có nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Đúng là lòng tham vô đáy a~

Dạo này mình suy nghĩ rất vớ vẩn, bị giằng xé tinh thần bới 2 ý nghĩ trái chiều. Một bên thì là anh không thật sự yêu mình, một bên thì là anh có yêu mình. Nhiều lúc ngồi ngẩn người, rồi lại cáu bẳn, rồi lại buồn thiu. Cứ lặp đi lặp lại. Lý trí ơi, mày đi chơi đâu rồi? Quay về đi, không thì ta phát điên mất.

Đang đến kinh kì, vừa mệt vừa đau. Tính khí cũng xoay mòng mòng chỉ trong tích tắc. Dễ cáu, dễ gắt gỏng, cũng dễ tủi thân hơn nữa. Làm con gái thật khổ!! :((((((((((

Thứ Ba, 5 tháng 3, 2013

Yên Bình...

Cái khoảnh khắc này thật rất thích, ngồi nghe những bản nhạc tiếng phạn của phật, ngắm anh ngủ ngon lành bên cạnh...

Cái không gian được bao trùm bởi ánh sáng vàng cam nhàn nhạt của đèn ngủ đầu giường, trái tim thấy yên bình lạ, chẳng nói gì cả, chỉ là ngồi lướt web, viết blog, thế là đủ thấy vui, thấy hài lòng...*cười*

Tuần này sẽ về ra mắt bố mẹ anh, run lắm ấy, nghĩ đến mà muốn quay đầu bỏ chạy!! =.="...Biết là ko nên thế, cơ mà mình nhát lắm aaaaaaa~~~~~~~~

Sắp bay rồi, chỉ đợi trường gửi giấy EC về để đi làm thủ tục xin Visa nữa thôi là xong. Nghĩ đến việc sắp phải chia tay mọi người thật buồn quá!!!

Anh sẽ đợi mình chứ? Mình chẳng muốn đi gì cả!! :(((((((((((

Oaaaaaaaaaaaa....................Mình muốn đi chụp ảnh, cơ mà mập lắm, ko chụp đâu, đã thế ăn mặc còn bôi bác nữa!! :((((((((((((((

Muốn ăn kem quá, muốn ăn trứng sốt cà chua của mẹ làm, muốn ăn canh cải cúc, muốn ăn ngồng cải!! Mình muốn ăn aaaaaaaaaaaa.........Sau này chắc gì còn cơ hội ăn uống tử tế nữa chớ??? *khóc*

Không ổn, lại tự kỉ nữa rồi, tốt nhất ngồi đọc truyện nhảm tiếp, ko thì lại điên mất!! *nhăn mũi*

Thứ Bảy, 2 tháng 3, 2013

MKB...:(

Hôm nay mình đã làm một việc rất hư hỏng.

Cảm thấy có lỗi với mẹ quá! :(...Từ chiều đến giờ trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến má, có chút buồn. Liệu có ổn không nhỉ? Mình vẫn chưa thực sự cảm thấy đủ an toàn.

Đầu óc rối loạn quá.

Vẫn hơi chóng mặt.

Thật mệt.

Thứ Sáu, 1 tháng 3, 2013

Lại ngồi tự kỉ...

Hôm qua đau bụng quằn quại, nằm trên giường mà mướt mồ hôi. Cái đau âm ỉ, thi thoảng lại nhói lên bất chợt. Cơn đau bắt đầu từ buổi sáng, đến chiều thì khó chịu nhiều hơn và đến tối thì không muốn gượng dậy nữa. Mình nhắn tin cho Còi, ừ thì nó cũng hỏi thăm đôi ba câu…nhưng rồi không phản hồi lại nữa. Có chút lạc lõng, mình nhắn tin hỏi xem anh đã đi hát về chưa? Anh cũng không nhắn lại. Mình nằm đấy, cảm thấy lạnh vô cùng.

Nằm nghe tiếng đồng hồ trên tường kêu tích tích tắc tắc, mình đã thiếp đi lúc nào ko biết. Quên đi cái đau, cuộn tròn mình như con tôm luộc vì lạnh. Mình đã ngủ một giấc dài, không mộng mị gì cả rồi hôm sau thì tỉnh dậy thật sớm.

Hôm nay mình có cuộc hẹn với Gà, bọn mình đã lên lịch từ tuần trước lận. Nghĩ đến chỉ còn mấy tiếng nữa sẽ được gặp nó, mình thấy dễ chịu hơn nhiều. Gà ấy, một đứa dễ thương, nói chuyện với mình rất bá láp, rất quan tâm mình. Ở bên nó thật vui. Ít ra, nó chưa từng làm cho mình buồn vì nó. Ở bên nó, sẽ chỉ cười suốt thôi. Dù rằng, mình không thể tựa vào vai nó mà khóc. Khi đối mặt với Gà, mình là 1 đứa trẻ cần được bảo vệ. Ở bên nó, mình sẽ cứ mãi là trẻ con để nó bảo bọc và yêu thương. Một niềm vui nho nhỏ. Một chỗ để mình nép vào khi thấy mệt mỏi.

Thật tốt, khi có nó ở bên hôm nay.

Mới sáng sớm, mình đã gặp trục trặc với cái máy rút tiền. Lên chỗ Trạm trung chuyển cầu giấy để lấy vé tháng thì suýt thiếu tiền. Lần đầu được cầm cái thẻ đi xe buýt thấy oách lắm. Mình đã cười suốt, còn nhảy chân sáo và nói giọng trẻ con nữa. Tiếp tục đi tìm cái máy rút tiền Đông Á gần đấy, tìm được đúng 1 cây cơ mà nó ghi cái giấy nhỏ nhỏ xinh xinh là máy đang bảo dưỡng không dùng được. Bọn mình ngẩn tò te. Chặc lưỡi nhìn nhau rồi cười nắc lẻ. Lại quay về chỗ Trạm trung chuyển, quyết định đi Đinh Lễ mua “Chẩm Thượng Thư”. Xe mình giơ vé đầu tiên là xe số 9, đúng số mình thích nữa. Gà bảo mình hâm lắm, trông cái mặt toe toét thấy ớn. Nó hỏi mình “vui lắm à?”, mình gật đầu lia lịa. Thật sự thấy rất hạnh phúc.  Xe khá vắng nên bọn mình có ghế ngồi, đung đưa chân, gật gù ngái ngủ. Mãi xe nó mới lên chỗ Bờ Hồ cho. Mục tiêu đầu tiên đó là hỏi Gồ ca ca xem gần đấy có máy rút tiền Đông Á nào không, dù rằng bọn mình bị anh Troll nhiều lắm rồi cơ mà vẫn cứ dùng. Kết quả, lại bị Troll tiếp. Khóc không ra nước mắt luôn. Mãi mới tìm được cái máy rút tiền chấp nhận mọi loại thẻ và có đường dây nóng không lo máy nuốt thẻ không trả thì máy nó lại báo là Số dư tài khoản không đủ!! =.=”….Xui thấy ớn. Mình với Gà đã đinh ninh cái máy hỏng rồi và tiếp tục đi bộ tìm máy khác. Cơ mà đi mãi, đi mãi đi đến tận chỗ cầu Long Biên mà còn chưa thấy có cái máy nào dùng được. Theo kinh nghiệm mình thấy đó là mấy cái cây rút tiền của Đông Á toàn ở nơi heo hút hẻo lánh không nên mình với Gà quyết định đi vào một cái đường be bé con con. Và quả nhiên, tìm thấy thật!! ==”…Đang sướng điên đảo, gào rú một hồi thì một sự thật phũ phàng đập vào mắt. Thẻ không có tiền??? Mình đơ mất mấy giây, Rồi bắt đầu hoảng loạn. Mình nhớ rõ bố đã nhắn tin bảo chuyển tiền cho mình rồi mà? Mình chưa từng động đến số tiền ấy nữa!! Thế mà giờ nó không cánh mà bay là sao? Bị hack thẻ rồi??? Vô số cái suy diễn tầm bậy lung tung bay vèo vèo trong đầu mình. Và chẳng gì nhanh hơn đó là gọi điện hỏi lại bố cho chắc. Bố cũng xác nhận là đã chuyển rồi, vậy số tiền ấy đâu??? Bố bảo mình đợi bố chút, có lẽ bố ấn nhầm tài khoản rồi. Hức, bố ơi là bố. Làm con đau tim quá đi. TT^TT”….

Nóng, ngốt, rời được cái máy ATM mà đầu choáng váng. Lại bắt xe quay về Bờ Hồ, Gà đã gào rú bảo mình đúng là sao chổi. Lần nào hai đứa mình đi với nhau là y như rằng phải đi bộ dã rời chân ra mới hoàn thành mục đích. Mình cười trừ, nắm tay nó, tung tẩy kiếm máy cho nó rút nốt 50k!! Gà bấm nhầm nút, nó rút được mỗi 10k, mình cười bò ra đấy. Nó lại loay hoay bấm lại. Xong việc hai đứa dung dăng dung dẻ đi về phố Đinh Lễ. Chân mỏi lắm, còn đau nữa, ấy thế mà cái quán mình thích nhất lại không có sách mình cần mua. Lại phải ra quán ngoài. May là nó có. Hạnh phúc lắm, cầm quyển sách trên tay mà mình muốn xoay tròn mấy vòng, hôn hít nó một chập, ôm ấp nó vào lòng quá cơ. Nhưng mà mình đã kiềm chế được, trả tiền xong cất bé vào cặp rồi lên đường tìm xe về Ngã Tư Sở ăn trưa. Hầy, món Bún bò giò Huế thật sự cứ có cảm giác khang khác với lần trước mình ăn. Cơ mà mặc kệ, mình vẫn chiến tuốt. Đói lắm rồi. Ăn xong mình trả tiền rồi đi xuống đường hầm dành cho người đi bộ, rẽ nhầm đường mấy lần, mãi mới mò được đến quán Xoăn. Nóng muốn chết luôn, chân đau nữa. Uống nước mát, lại còn nghe nhạc cổ êm êm trầm trầm…mí mắt mình nặng trĩu. Rồi mình chính thức đầu hàng, mình nằm bò ra bàn mà ngủ. Gà ngồi đọc sách bên cạnh. Hai đứa nghỉ xả hơi để chiều tiếp tục đi phượt.

Chuông điện thoại mình kêu, mình giật mình tỉnh dậy. Nhìn thấy tên anh, có chút vui mừng. Nhưng, khi nói chuyện với anh, mình lại thấy lòng nặng trĩu. Muốn chạy ngay đến bên anh, nhưng, bên cạnh mình là Gà. Mình không thể bỏ mặc nó được. Đây là cuộc hẹn đã được lên kế hoạch từ trước rồi. Và mình không muốn Gà buồn. Giọng anh có vẻ chán nản, tim mình run rẩy. Có cảm giác thật sợ. Mình đã cố cười trước mặt Gà, cố gạt đi cái cảm giác bồn chồn nơi lồng ngực. Bọn mình tiếp tục đi đến Hồ Tây. Ăn kem.

Cũng định vào chùa Trấn Quốc, nhưng đọc bảng nội quy không được mặc đồ ngắn vào chùa. Bọn mình từ bỏ luôn. Ừ thì, hôm nay mình mặc váy, trên đầu gối một tẹo cơ mà thế cũng là ngắn rồi ha!! Khát nước, lôi lon Haliken của Gà ra uống, mọi người ở quán kem nhìn mình chằm chằm, xấu hổ nha, cơ mà mặt mình lại chả có cái cảm xúc gì hiện lên. Uống cạn thì vứt lon bia đi rồi lại tung tăng nắm tay Gà đi hóng gió ăn kem. Thật mát.

Chơi chán chê mê mỏi, bọn mình bắt xe về. Cái xe vắng ngắt, không đi đúng lộ trình. Bọn mình ngồi phờ phạc trên xe cho đến khi đến Bến xe Kim Mã thì nhảy xuống. Đón xe ở chỗ khác. Lên xe gặp đúng Bác phụ xe chở bọn mình lên Hồ. Chả hiểu sao thấy xấu hổ ghê cơ, bác ấy cũng vẫn nhớ bọn mình. Bị bác trêu 1 chập. Hai đứa nhìn nhau câm nín. >.<”….

Chia tay Gà, mình về nhà. Mệt lắm. Cởi hết quần áo, ngồi thiền 1 lúc lâu cho ráo mồ hôi. Mình nhắn tin cho anh, nhưng không có hồi âm. Đợi một lúc lâu, mình nhắn lại lần nữa, nhưng vẫn không có tin nhắn lại. Mình bỗng hoang mang quá, đầu toàn mấy cái suy nghĩ tiêu cực. Ăn cơm cũng nuốt không trôi, nhìn một hồi lại buông đũa. Nhắn nốt 1 tin cuối cho anh, mình bỗng muốn khóc khủng khiếp. Anh giận mình à? Anh không muốn nói chuyện với mình ư? Anh ghét mình rồi phải không? Rất nhiều cái suy nghĩ vớ vẩn lẩn quẩn quanh đầu mình. Muốn điên. Ngồi bần thần một lúc lâu, mình quyết tâm gọi cho anh. Sợ lắm, nhỡ anh cáu mình thì sao? Nghĩ đến thôi là lạnh cả người.

Nghe những tiếng tít dài chờ máy, cảm giác thật lâu quá, tay run run. Tiếng anh qua điện thoại có vẻ ngái ngủ. Mình thở dài, nhớ anh quá, giá mà được gặp anh ngay lúc này thì tốt biết mấy. Mình sẽ ôm anh thật chặt, sẽ hôn anh thật lâu. Mình sợ mất anh lắm, mình sợ bị tổn thương. Mình tự thấy, từ khi mình yêu anh, mình trở nên ích kỉ quá. Toàn tưởng tượng mấy tình huống vớ vẩn không. Hại não, vô bổ, chả có gì đúng cả. Số lần ngồi tự kỉ với Lap-chan cũng tăng theo cấp số nhân. Mấy giấc mơ vớ vẩn cũng nhiều không kể hết.

Ừ, yêu nó vật vã thế nhỉ? Hồi trước mình có thế này đâu? Con người mạnh mẽ của mình đâu rồi tôi ơi? Thế là xấu lắm đấy nhé!!!

Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013

Nghẹn...

Có cái gì đấy nghẹn lại nơi cổ, rất khó chịu...

Một lời chẳng thể nói, một giọt nước không thể tràn...cứ nghẹn lại như thế.

Mình thấy lạnh quá, lạnh từ trong lạnh ra...run rẩy ngồi gõ từng con chữ, chỉ mong tâm trạng sẽ vơi đi muộn phiền. Với mình, hơi ấm là một cái gì đó rất quan trọng. Mình sợ lạnh, mình sợ cô đơn.

Nhưng có lẽ là tham lam quá rồi, không nên như vậy đâu...sẽ bị ghét đấy. Dừng lại đi, đừng ích kỉ như thế. Nếu cứ tiến lên như vậy, sẽ đánh mất nó thôi. Vậy nên, hãy dừng lại.

Đừng khóc nữa tôi ơi, bạn hiểu rõ điều ấy mà...không thể cứ khư khư giữ lấy hơi ấm ấy đâu.

Đau.

Có thật hay không? Mình đang có được hơi ấm ấy? Có thật hay không? Đây không phải là một giấc mơ ngọt ngào pha lẫn vị mặn chát?

Tay run quá.

Ghét âm thanh ấy.

Mình không muốn nghe nó. Làm ơn đừng tiếp tục nữa. Mình thấy đau lắm.

Em sẽ sụp đổ mất.

Làm ơn.

Thứ Năm, 21 tháng 2, 2013

Kisu!!

Hôm nay gần như đi chơi cả ngày với anh, vui, ^^....

Đi bộ ra đầu phố Đào Tấn đợi anh, trời mưa, ghét!! >.<"....Đứng đấy cứ bị dòm ngó, thiệt sợ. Có 1 chú công nhân tự dưng lại đi qua đường đến gần chỗ mình, nhìn mình một lúc làm mình thật có tư tưởng muốn chạy....:((.....Len lén mà thực ra là rất lộ liễu lùi về phía sau nấp cạnh cái cột điện...Chú ấy mới quay mặt đi, thở phào...sợ muốn chết!! Lúc anh đến ăn mặc phong phanh cực kì, mình sót nha!! Đã ốm mà còn mặc ít áo thế là sao??? Ôm ôm, người anh gầy thế? :(....

Buồn cười lúc trưa anh đưa mình đi ăn gà BBQ, ừ thì anh quên ví...anh có vẻ ko thoải mái lắm, có chút ngượng ngùng...cơ mà lúc ấy nhìn anh dễ thương lắm cơ!! Với mình thì chẳng sao cả, lần nào đi cũng để anh trả tiền mình cũng ko thoải mái lắm...cứ có cảm giác như đang lợi dụng anh vậy?? =.=....Như vậy là ko tốt đâu nhé! Ăn xong mình đưa anh khăn của mình bảo anh quàng vào, anh có vẻ ko thích quàng khăn thì phải!! Cứ từ chối suốt, trời lạnh như vầy mà anh cứ ăn mặc như thế, mình phát điên vì lo mất!! Kì kèo 1 lúc, anh quàng....hehehe~ vui lắm ấy...cái khăn ấy, hợp với anh lắm đấy chứ? Lúc mua nó, mình cũng định là để tặng anh nhưng rồi lại thôi vì mình sẽ chuẩn bị một món quà khác. Nhưng hôm nay có vẻ cái khăn có đất dụng võ rồi!! =)))))

Ăn xong anh quay về lấy ví, và nhất quyết muốn đi uống cafe...Mình cũng vui vẻ nhận lời, dù sao thật sự muốn ở bên anh lâu một chút!! :">....Mình đã uống nâu nóng, hoàn toàn quên béng đi việc dạ dày và hệ tiêu hóa của mình đang có vấn đề...Amen....:((((((((....Uống đến ngụm thứ hai mới nhớ ra được, nhưng muộn rồi....có phản ứng rồi!! Tiếc của nên cứ theo cái tư tưởng "dù sao cũng dính rồi, có dính thêm tí nữa thì nó cũng thế cả" và mình uống hết hơn non nửa cốc!! TT^TT".....Ngồi một lát thì bạn anh đến, thú thực là nghe hai người nói chuyện mình chẳng hiểu gì hết cơ mà vẫn thấy thú vị vô cùng...mình ngồi nghịch điện thoại anh...ko muốn chen ngang cuộc nói chuyện của anh dù rằng thật sự bụng đang rất khó chịu....=.=....làm người tốt cũng khổ ghê luôn. Chờ Còi gọi điện, chờ điện thoại, ừ thì chờ trong rảnh rỗi...thi thoảng lại ngó anh, lại cười tủm tỉm 1 mình...rõ hâm ra!! =.=".........Má nhắn tin bảo thứ 7, chủ nhật này mình về ăn rằm...rủ cả anh nữa...anh cũng đồng ý!! Mình bắt đầu quẫn loạn!! Quẫn loạn trong tư tưởng ấy!! =__=".....

Anh phải lên trường, mình cũng đòi đi theo...hồi hộp lắm ấy, run lắm ấy!! >.<"....Gặp bạn bè anh, mình im re!! Chỉ lẽo đẽo đi sau anh, ngồi cạnh anh...Nhìn anh hút thuốc??? ="=....cái này ghét nha!! Lúc anh bảo với bạn là phải về nhà gặp mẹ vợ, mình đơ mất mấy giây, tim đập thình thịch....chỉ thiếu điều đỏ mặt với gào rú nữa thôi!! @.@....Trong lúc đợi Còi đến Hà Nội, mình đi cũng anh với bạn anh đi mua phụ kiện gì đấy cho máy ảnh. Cơ mà hôm nay là ngày đen đủi nên đi mấy hàng đều ko có!! =.=........Vừa lúc Còi gọi điện bảo lên 850 Láng....lên đến nơi, người ta đóng cửa rồi....vui chưa? Thế là kế hoạch làm đầu của con bé bị phá sản!! =))))))).....Nó rủ mình với anh lên chỗ hàng đồ đôi!! Ừ thì thật tình mình có một cái sở thích hơi bị kì quặc....đó là mình chỉ thích mặc đồ đôi với con gái thôi!! =))))))).....Mình ko khoái mặc đồ đôi với Nam!! Anh được cái cũng ko thích mặc đồ đôi nên mình coi như thở phảo nhẹ nhõm!! =)))))))...Ác quá nhỉ?

Mình mua được 1 cái áo khá ưng ý, Còi cũng chọn được cho Ngư ca 1 cái khá đẹp!! Mua đồ xong thì lên nhà Còi trên Hà Đông ăn cơm!! Ban đầu định ăn lẩu cơ mà nghĩ đi nghĩ lại chuẩn bị ko kịp đâu nên bọn mình đi chợ mua thức ăn về nấu cơm thôi!! Bữa ăn hôm nay gồm : gà tẩm bột chiên rán, nem chua, rau cải xào, canh cải cúc (cơ mà nên gọi nó là rau cải cúc luộc vì hình như Còi nó quên cho muối vào canh!! =)))))))) )....Trong khi đợi bọn mình nấu thức ăn, anh ngồi chơi YoYo....và mê mẩn với nó luôn!! =)))))).....Sâu Ciu!! =)))))))))....Lúc ăn cơm, mình thật sự ko ăn được....và được đến miếng thứ 3 là...muốn nôn. Ừ thì đúng là hơi bị mất lịch sự, cơ mà cứ ngửi mùi thức ăn là mình ko chịu được!!Sao lại thế nhỉ??? ="=??? Rất nỗ lực ăn xong 1 bát, sao thấy mình pờ rô thế!! =))))) (tự kỉ lv max...=)))) ).......

Ăn uống no nê, ngồi nghỉ 1 lát thì mình về....đi uống trà chanh với anh....hehe....tổng kết 1 câu là cả buổi toàn nói về mấy vụ tai nạn của mình...hắc hắc!! Không biết anh nghĩ gì khi mình kể những chuyện ấy, nhưng mình muốn cho anh biết những mặt xấu của mình...mình ko muốn giấu diếm anh điều gì cả. Chẳng biết quyết định ấy của mình có sai ko nữa...nhưng mình ko hối hận đâu.

Đôi khi, chính bản thân mình cũng ko tin nổi vào mối quan hệ nhanh chóng giữa anh và mình!! Nó nhanh quá, nhanh đến mức làm mình cảm giác bị choáng. Còi cũng lo cho mình, nó sợ mình bị anh hiểu nhầm là loại con gái dễ dãi. Ko có chuyện ấy đâu nhé, mình rất có chừng mực đấy!! Mình ko muốn bị đánh đồng kiểu ấy tí nào, nghĩ đến thôi cũng thấy khó chịu rồi!! Skinship thì mình có thể chấp nhận, nhưng hơn thế thì "Never"...quan điểm của mình cũng rõ ràng lắm chứ? Có thể nó hơi bảo thủ với con gái bây giờ nhưng đấy là con người mình...Nếu anh có thể chấp nhận nó thì mình thật sẽ hạnh phúc lắm. Riêng mình, mình sẽ yêu anh bằng tất cả tấm lòng thành. Mong rằng, anh sẽ ko làm mình tổn thương. Đây thật giống như 1 canh bạc lớn của đời mình vậy.

Lúc anh đưa mình về, có chút quyến luyến ko muốn chia tay anh. Mình đã rất do dự có nên hôn tạm biệt anh không, và cuối cùng thì mình cũng làm thế. Một nụ hôn trên má, chỉ thế thôi cũng làm mình run run rồi!! >.<"....Chào anh, chạy vội vào nhà....muốn đào cái hố để mà chui xuống cho đỡ xấu hổ. Mình gan thế cơ đấy, dám hôn tạm biệt cơ đấy...má ơi, con xấu hổ quá, con hư hỏng thế này từ bao giờ hả giời ơi........>.<"...........

Đây là giới hạn cực đại rồi, mình là đứa thỏ đế nha!!!!

Cố lên, cố lên, cố lên!!

Cứ sống là chính mình, sống sao cho sau này ko phải hối hận là được.

Ganbattekudasai!!!!!

........................................

P/s: Tình hình là mình rất lo cái vụ anh về diện kiến nhà mình...=.="....Có vẻ anh nhất quyết ko cạo râu đâu! Ừ thì chắc mẹ mình cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua đi, cơ mà cái đầu của anh nha, cái đầu ấy...ít nhất cũng nên cắt cho cái mái nó ngắn đi chứ!! TT^TT....mẹ mình rất chi là kĩ tính trong cái khoản tóc tai, quần áo gọn gàng nha!!! Muốn khóc quá!! :((((((((((((((

Thứ Tư, 20 tháng 2, 2013

Ốm....

Ốm lê lết mấy hôm nay, nào thì sốt, nào thì choáng và nào thì bị đi ngoài...Liên tiếp bệnh tật đổ dồn tới làm mình thấy thật mệt mỏi.

Lúc bị sốt, mình thường có mấy cái suy nghĩ rất vớ vẩn...kiểu như anh không phải chỉ chơi đùa thoáng qua với mình đấy chứ? Nghĩ thế là người lạnh run, lại chui trong chăn mà khóc. Muốn gọi cho anh, muốn nghe giọng anh nhưng sợ anh phiền, anh sẽ ghét mình vì quá nhõng nhẽo. Có chút xíu bệnh mà cũng phải kêu anh. Vậy nên mình đã nhịn lại, kiềm chế sự yếu đuối của bản thân mà chìm vào cơn mộng mị của thuốc.

Mình dùng kháng sinh liều cao nên chân tay cứ bủn rủn, người bị choáng ko đi nhanh được, cầm cái gì cũng phải cầm bằng cả 2 tay ko sẽ rơi mất. Cảm giác rất tệ, rất vô dụng.

Tối hôm sau chat Skype với anh, mình nhìn anh mà khóc trong im lặng, anh chẳng biết đâu!! Lúc ấy muốn hỏi anh lắm, nhưng thật sợ. Anh bảo mặt mình buồn thiu, mình mỉm cười, cổ họng ran rát nên ko nói chuyện trực tiếp với anh mà chỉ gõ chữ...Hạnh phúc của mình cũng nhỏ nhoi lắm, đó là được nhìn anh cười, được nghe giọng anh, được anh hỏi thăm thế thôi. Chỉ có bấy nhiêu là mình đủ vui vẻ cả ngày rồi.

Nhưng, cứ mỗi khi nghĩ đến chị ấy là mình ko kìm được sự hốt hoảng. Tim sẽ nhoi nhói, rồi bắt đầu nghĩ vẩn vơ mấy điều linh tinh. Mình ích kỉ quá thì phải, thật chỉ muốn anh nhìn mình, nghĩ về mình thôi. Nhưng chị ấy thích anh như vậy, gần anh như vậy. Trong khi chỉ hơn tháng nữa là mình bay đến 1 đất nước khác rồi. Không thể gặp anh thường xuyên, ở rất xa anh...lúc ấy, sẽ thế nào đây?

Anh vừa nhắn tin với mình, anh bảo cổ anh bị sưng. Mình lo quá, chẳng biết làm thế nào cả? Hay mai mình xin nghỉ để đi với anh? AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA....Điên mất!!

Thứ Bảy, 16 tháng 2, 2013

Chocolate!!

Hôm trước, gần 1h30 sáng anh lên Hạ Long đưa quà cho mình!! Lúc nhìn thấy anh thật sự mình thấy vui lắm. Cơ mà vui quá hóa đơ...=.="...mình chẳng biết phải nói gì hay làm gì cả? Thành ra cứ trơ trơ, chắc anh thất vọng lắm!! :(

Anh hôn vào trán mình, não mình ngừng hoạt động 5 giây...Choáng, bất ngờ và ngọt ngào vô cùng. Lúc ấy, tim đập thình thịch, và mình phản ứng trì độn đến mức cứ đần mặt ra!! :(((((((....Lúc anh nói anh đi đây, mình rất muốn níu anh lại, nên, mình đã đòi anh ôm mình!! AAAAAAAAAAAAAAAAAA......Sao mình dở hơi hâm hấp thế này hả giời ơi????????? Ngay cả 1 câu anh có mệt ko cũng ko nghĩ ra để mà nói!! :((((((((((

Sau vụ này, sáng hôm sau cả nhà mình lẫn nhà cậu đều biết hết!! Hức, xí hổ nha~ *đỏ mặt-ing*

Mẹ hỏi mình suốt từ lúc ăn cơm đến khi lên xe về nhà và tối lại tiếp tục hỏi!! =.="........Sao mà giống thẩm vấn tội phạm thế ko biết? Cuối cùng mình giương cờ trắng đầu hàng và đưa cho mẹ xem hộp Chocolate anh tặng, mẹ khen nó đẹp và cầu kì...Hơn hết mẹ ấn tượng việc anh đi từ móng cái lên Hạ long để tặng quà cho mình!! =.="....Thực ra thì...anh tiện đường lên nhà bà thôi!! Cơ mà, vẫn cực anh đi tìm nhà cậu mình quá! Amen!

Những tưởng sẽ bị má kịch liệt phản đối, cơ mà ngoài dự đoán là má đồng ý cái rụp. Thậm chí má còn bảo mình dẫn anh về cho má xem mặt!! =.=??? Bố cũng mỉm cười rất thâm ý, mình chớp chớp mắt!! Tự dưng muốn khóc quá đi!!! :(((((((((

Tự dưng thoáng thế này làm mình có cảm giác là lạ!! Ko kịp chuẩn bị tinh thần gì hết!! Má bảo mình có bạn trai má rất vui, cơ mà mình sắp đi du học, ko biết anh có đợi mình được ko? Má lo...mình cũng lo!! Nghĩ đến là thấy buồn!! Ko muốn xa anh như thế đâu. Sẽ nhớ anh lắm.

Mình phân vân mãi, ko biết có nên hỏi anh :" Anh sẽ chờ em chứ?" ko nữa...

Nghĩ đến lại buồn, hình như mình yêu anh thật rồi....Nếu có 1 ngày anh ko yêu mình nữa...mình chẳng biết sẽ thế nào nữa...Mình yếu đuối trong tình cảm lắm, nếu bị tổn thương chắc ko gượng dậy được mất.

Yêu, thật phức tạp quá đi!! Vừa ích kỉ, vừa lo được lo mất!!

Mình chẳng còn là chính mình nữa.

Ghét mình của bây giờ!! :(

Thứ Năm, 14 tháng 2, 2013

Mình sợ...

Vô tình xem bức ảnh và cái lời dẫn ấy, và hậu quả là thức trắng 1 đêm với tâm trạng bứt rứt khó chịu.

Mình biết mình chẳng có tư cách gì mà bực bội như này, thậm chí anh còn chưa từng nói rõ ràng với mình về mối quan hệ của cả 2. Vậy nên, mình đã ko cmt, ko like, ko gì cả.

Chỉ là có chút gì đấy nhức nhối nơi tim.

Xem hình, trong đầu cũng chỉ có thể thốt lên 1 câu :"Chị ấy đẹp quá"...Rồi nghe Còi nói là Chị còn nấu ăn rất giỏi nữa. Nhìn lại bản thân, mình chẳng có gì bằng đc người ấy. Có chút ko cam lòng.

Nhìn 2 người thật đẹp đôi. Cứ nghĩ thế là lại muốn khóc, nhưng nước mắt chảy ko ra. Vả lại cũng ko muốn khóc trước mặt Còi vì mấy cái lí do lãng xẹt này.

Mình thấy hoang mang quá, hình như mình thích anh thật rồi? Nhanh quá? Mình ko nghĩ bản thân sẽ thích anh sớm đến thế, chưa bao h có ý nghĩ này. Nhưng hôm nay, khi nhìn bức ảnh ấy, mình mới vỡ òa ra...Nhưng, có lẽ vẫn kịp nếu mình rút chân ra khỏi đó. Mình sợ bị tổn thương, sợ lắm. Cứ nghĩ đến một ngày nào đó anh sẽ vứt bỏ mình là mình thấy sợ và đau lắm.

Có lẽ mình điên rồi, điên thật rồi...

Muốn gọi điện cho anh nhưng đấy là điều ko thể.

Mình chẳng là gì cả.

Không gì hết.

Thứ Hai, 28 tháng 1, 2013

Me...

Tâm trạng lúc này thật tồi tệ, nước mắt cứ không kìm được mà rơi xuống.

Sao mình lại yếu đuối thế này? Dì giận đâu phải do lỗi mình? Mình chẳng làm gì sai mà? Nhưng sao thấy đau thế này?

Lên Face thì đối mặt với những chọc ngoáy, xỉa xói từ người mình ko muốn gây sự, nó có nghĩ đến tâm trạng của người phải đọc những dòng cmt ấy ko? Có nghĩ 1 đứa luôn cười có thể khóc nấc lên khi nhìn thấy những dòng chữ ấy ko? Có nghĩ đến mình ko?

Chịu không nổi nữa rồi, lúc mình cần người để tựa vào, để trốn trong vòng tay ấm áp thì lại chẳng có ai. Bất lực quá, cô đơn quá, sao thấy như cả thế giới quay lưng lại với mình thế nhì?

Có ai?

Làm ơn hãy đến bên tôi, ôm lấy tôi. Tôi cần hơi ấm từ một vòng tay, chỉ một cái ôm nhẹ thôi. Xoa dịu trái tim tôi lúc này.

Làm ơn...Cứu tôi.

Làm ơn.

Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

Gà Yêu...

Hôm qua đi chơi với Gà yêu, vui lắm cơ, dù rằng có 1 số sự cố nho nhỏ!! =.="...

Như là lên kho sách của Quảng Văn để mua "Tam sinh tam thế- Chẩm thượng thư" thì nó bảo ra tết mới xuất bản. Khóc ko ra nước mắt mà. :(((((((.....Có biết từ nhà mình Trúc khê lên tận trên Cầu diễn- Từ Liêm nó xa thế nào ko? Đã thế lại còn phải đi bộ từ Cầu Giấy nữa, giết nhau đi, rồi địa chỉ thì sai số nhà, đáng ra nó là 230 thì ghi là 244. Rõ bực ra!! *lăn lộn*

Hai đứa mềnh lại bắt xe lên Bờ Hồ, vào khu Đinh Lễ xem có gì hay ho ko? Cuối cùng mình đã quyết định mua Artbook của "Tam sinh tam thế- Thập lý đào hoa", đẹp long lanh luôn ấy!! *tung bông*...Còn Gà thì mua "Hoa Tư Dẫn", hắc hắc....Mua sách xong bọn mình đi lang thang trên bờ hồ tầm 30 phút thì dẫn nhau vô KFC ăn, ờ thì nhẽ ra bọn mình ko nên gọi thêm món tráng miệng, kết quả là quá no nên phải ngồi tiêu cơm 1 lúc lâu, lần đầu tiên mình ăn ở ngoài ban công, cảm giác rất thú vị, có chút lạnh cơ mà thoải mái, ko bị ngột ngạt như trong nhà, nói chuyện cũng vô tư hơn...*cười*

Ngồi chán chê mê mỏi rồi, 2 đứa mềnh lại tiếp tục hành trình đi phượt ở bờ hồ, đi ăn kem, rồi bị cái máy chỉ đường nó Troll, cay ếu đỡ được!! ="=...Hứng thú khi phát hiện có JQ và mình cứ thế mà YY đã đời...=))))...Ôi ôi, Foursome cơ đấy!! =))))) chết mất, sao mình lại YY đến mức này hả giời?? =)))))))

Dự định là nhảy xe số 9 để về công viên thủ lệ ngắm thú, cơ mà bị lạc rồi, bị dẫn lên tận cái nơi khỉ ho cò gáy nào đấy, bụi mịt mù...="=....lại lủi thủi bắt xe khác, suýt tý nữa là xuống nhầm bến, rõ xấu hổ. Đến được công viên Thủ Lệ thì bọn mềnh ngay lập tức nhảy đi đạp vịt!! *sung sướng* Vậy là thỏa mãn sự thèm khát nhớ nhung của mềnh bấy lâu nay, hắc hắc, cơ mà ngó lại quanh hồ, có mỗi bọn mềnh là 2 đứa con gái, toàn các đôi giai gái đi với nhau, 2 đứa ngẩn tò te, rồi tự dưng thấy chán chán. Đạp bì bõm đi xem các đôi thắm thiết mặn nồng. Đi phá đám số 13 và đi ganh đua với số 16!! =))))...Thuyền bọn mềnh là số 15, cứ thế bon bon trên hồ cho đến khi nhìn thấy cái trò trui vào bóng rồi chạy ra hồ thú vị biết bao. Cơ mà, bọn mềnh mua vé đi 30 phút, còn hơn nửa thời gian nữa mới hết giờ à ~~~ Chán lắm rồi á, chả biết làm giề? Cứ để thuyền nó trôi, ngồi 8 chuyện trên trời dưới bể...cho đến khi hết thời gian thì vội vàng đạp vịt về bến rồi lon ton đi mua vé vào công viên.

Đi 1 vòng ngắm cá sấu, ngắm khỉ thì 2 đứa mềnh quyết tâm đi chơi trò bóng ấy. Trui vào quả bóng cảm giác thiệt lạ, rồi thật hú hồn khi lăn bóng ra mép bờ rồi rơi tùm xuống nước. Ban đầu thì hăng lắm, ngã lên ngã xuống, lăn lộn đủ kiểu. Xong được 1 thời gian thì chán, hết Oxi....huhuhuhu....cứ mỗi lần chú kéo dây bóng là bọn mình sướng điên, tưởng được lên bờ rồi, ai mà ngờ 3 lần 7 lượt bị chú đẩy bóng ra ngoài xa. Hai đứa khóc ko ra nước mắt, nằm phờ phạc trong đấy, đã thế bóng còn bị dò nước. Hức hức,...

Lúc ra khỏi quả bóng, thật sự mà nói đúng là đứng cũng ko vững, đầu đau kinh khủng, mệt mỏi giã dời....=.="....Đi thất thiểu ngắm mấy con thú còn lại, nói ko lên lời vì mệt. Thấy hối hận kinh, đáng ra ko nên chơi trò này mới đúng. Chơi xong hại sức khỏe. ="=....

Định bụng sẽ bắt xe 50 đi về, cơ mà phát hiện ra rằng, cái chạm xe bus bị phá xừ rồi. Lạch bạch đi bộ về, ngắm đường ngắm phố cũng thấy vui vui. Cảm thấy luyến tiếc khoảnh khắc ấy, khi hai đứa phải nói lời tạm biệt, nghĩ đến cảnh sẽ xa bạn bè, xa gia đình 1 thời gian thật dài lại có xúc động muốn khóc. Không nỡ chia tay Gà, muốn đi với nó mãi như bây giờ. Hai đứa mình bịn rịn chào nhau, rồi hẹn nhau Chủ Nhật sẽ đi Bát Tràng cơ mà vừa nãy Gà nhắn tin, bảo bị đau mắt đỏ. Không biết nó ổn ko nữa. Hy vọng nó mau khỏe.

Yêu Gà lắm Gà ơi. Chúng mình cứ mãi là bạn tốt như thế này nhé, dù sau này như thế nào thì mình vẫn mãi là bạn thân của cậu như bây giờ.

Mãi mãi nhé!!

.....................................






Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

1...

Muốn khóc quá, ngồi đọc Bacgiangaholic-Addicted to Bắc Giang không hiểu sao cứ tràn lên cảm giác khó chịu nơi tim.

2 Ad cơ đấy, mình cứ có cảm giác bị vứt đi là sao nhỉ? Có nhiều sự kiện mình ko biết quá, có nhiều kỉ niệm mình ko hay quá. Cái cảm giác lúc này là sao đây? Ghen tị? Đố kị? Hay tủi thân? Mà, mình có quyền gì mà thấy tủi thân? Tức cười quá. Bản thân mình định làm trò hề đến bao giờ đây?

Khóc ko ra nước mắt mà, người thấy lạnh, thi thoảng lại rùng mình. Lúc cần đúng là chẳng có ai ở bên nhỉ? Đâu có ai nữa ngoài bản thân mình? Đâu có ai...

Chẳng ai cả.

Không ai.

Đau Bụng...=3=...

Hầy, thực ra thì vốn dĩ nó chẳng sao hết, cơ mà sau khi nhận 1 cú điện thoại đêm khuya thì nó bắt đầu phát tác, bực mình ghê gớm, nhưng chẳng tỏ thái độ ra bên ngoài. Không hiểu nó nghĩ cái khỉ gì mà đêm hôm khuya khoắt gọi điện cho mình để mượn nick Facebook mà nói chuyện vs chồng nó. Điên mất.

Thế là cái dự định dậy sớm đi học của mình tan tành mây khói, đau bụng ko ngủ được, uống thuốc cũng chẳng xi nhê. Gần 6h mới an giấc lại được, xong, thế là ngủ 1 mạch đến gần 11h mới tỉnh, lăn lộn trên giường, ko cả buồn dậy ăn cơm trưa. Mạng thì ko có. Vui dã man.

Xem "Ghost Mama" cho đỡ chán, thì Rio gọi điện bảo chiều đi chụp ảnh? Đơ mất mấy giây, sau đó thì khủng hoảng?? =.="...Đây có phải là tiền trảm hậu tấu không? Gọi điện cho Còi hỏi nó, nó bảo nó đi thi hơn 3h mới xong. Ngồi xem phim tiếp đến chán chê mê mỏi, thì vác xác đi mua ít đồ. Chậc, niềm an ủi duy nhất hôm ấy đấy là mình gặp được Police Soái ca. *Lăn lăn*

Về đến đầu ngõ thì Rio đến đón, chạy về lấy mũ, phóng lên xe rồi bon bon đi trên đường. Rio rủ mình đi xem phim mà anh ấy quay, sau 1 hồi lưỡng lự thì mình gật đầu cái rụp. Haiz~ Đau bụng a, thật sự mà nói thì hôm qua mình không muốn bước chân ra khỏi nhà cho lắm. TTATT"...Sao mà mình lười thế chớ?

Hôm qua là lần đầu tiên mình được cầm quả bóng chày, lần đầu tiên sờ gậy bóng chày, lần đầu tiên được sờ bé chó nhỏ nhỏ thân dài nữa! Vui lắm, cơ mà sự cố ngoài ý muốn là có 1 thằng bé bị con chó bự chẳng cắn vào mông chảy máu (lòi thịt?)....=3="...Haiz~ Kinh dị a~ Hắc hắc, có 1 sự việc, mình ko nhớ rõ ràng lắm, chắc mình ăn dưa bở thôi cơ mà hình như Rio ôm vai mình...*đỏ mặt*...Chắc mình ăn dưa bở rồi, chậc chậc....

Đi xem phim 10 phút cũng vui, xem xong đi ăn bánh quấn. Về nhà chưa đến 10h, thoát nạn trong gang tấc....=.="...Ngủ vù vù đến sáng nay dậy, phát hiện 1 tin kinh hỉ, đó là có mạng lại rồi!! *tung bông*. Vội vội vàng vàng post hình cảm tạ Dê yêu về đôi găng tay, zậy là thỏa lòng thỏa dạ. Hắc hắc, mai tặng Gà quà sinh nhật mà mình ẻm gần 2 tháng trời. Hi vọng nó ko uýnh mình *chọt kiến*. Mong quá mong quá, ngày mai được gặp Gà yêu rồi, nhớ nó ghê cơ. <3

Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2013

Uncle

Thật sự, mình có cảm giác chú ghét mình lắm rồi. :(

Ánh mắt chú rất lạnh, rất đáng sợ. Mình ăn cơm mà cứ như đang bị tra tấn tinh thần ấy.

Cứ tiếp tục thế này, mình lại bị suy nhược thần kinh mất thôi! :((((

Thứ Năm, 17 tháng 1, 2013

Xăm...=.="...

Ờ thì hôm qua đang ngủ ngon lành bỗng chuông điện thoại nó réo ầm ĩ. Lại phải mơ màng bấm nút nghe, giọng con bạn thân nheo nhéo bên tai, nó rủ mềnh đi xăm. Ngơ ngác nhìn giờ trong Lap-chan, gần 3h xừ rồi. Cơ mà nó giục, nó nhõng nhẽo, từ chối ko đành, lại phải lóc cóc bò dậy chui ra khỏi cái ổ chăn ấm áp!! TToTT"...(mềnh là mềnh tốt thế đấy).

Hẹn gặp nhau ở Chợ Láng, ko muốn đi xe ôm nên 2 đứa bắt taxi!! Ấm ấm, lại lăn ra ngủ, cả người dựa hẳn vào người nó, ôm nó đi gặp Chu Công!! :3...Đến lúc tỉnh thì cũng đến nơi rồi, trả tiền xe mà xót hết cả lòng mề tim phổi. :((((...Đi tìm nhà, đến nơi 2 đứa ko biết xăm hình gì cả? Mình thì lầm bầm tưởng tượng viễn cảnh má mà biết mình đi xăm chắc lột da mình quá!! :( ...Mẹ ơi, con là con 1 phút mủi lòng thôi, muốn cho con Còi cái dấu đảm bảo kỉ niệm, mẹ ngàn lần vạn lần đừng có bạo hỏa aaa~~~ TTATT"...

Lúc xăm đau a~~ Mặt mình nhăn tợn a~ Hứ, đồ lừa đảo, thế mà nó bảo chỉ tê tê thôi!! Ghét!! :((((((

Về nhà mới khốn khổ, ko biết về bằng cách nào. Hai đứa gọi xe ôm, cơ mà đi 1 đoạn thì bác bảo hết xăng rồi. Thế là lại nhảy xuống bắt xe bus, khổ nỗi còn chẳng biết xe nào về đường nào nữa chớ!! TT.TT"...May mà có xe về ngã tư sở, ko mình thảm nữa. Bị muộn h về nhà! Hức, bực ghê luôn.

Hôm nay thì tay sưng rồi, còn ko được động nước, tay trái chẳng cử động được mấy, cứ chẳng may chạm vào chỗ xăm là gục mặt xuống bàn đau muốn khóc. Đây gọi là mua dây buộc mình đúng ko ta??? :(((((((

Hức, này thì dung nhan cái hình xăm đây, nó be bé thui. BFF, cách điệu đi nhìn giống nhịp tim vs chữ kí!! Nói chung là đơn giản, ý nghĩa và đẹp mộc mạc.


Trông cái mặt mình kinh thế nhở? Haiz~ mà mình lúc nào chả kinh, có xinh bao h đâu mà xấu!! =))))))

Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Tiếng Mưa...

Nằm nghe tiếng mưa, có cảm giác thật nặng nề!

Giá như bây giờ được nằm gọn trong một cái ôm thì thật tốt biết mấy, như vậy sẽ không cảm thấy mình lạc lõng nữa, sẽ có cảm giác ấm áp và yên bình.

Thật lòng thì mình không thích mưa khi nó cứ rơi hoài vào buổi sáng, trời sẽ âm u lắm, không thể thấy nắng, cũng chẳng thấy cái nền xanh nhàn nhạt trên cao. Và hơn hết, tâm trạng mình cũng trầm xuống theo cái màu mịt mờ này.

Mình và Ask, có khi nào sắp đến đoạn cuối con đường rồi không? Mình cứ có cảm giác, giờ chị ấy chẳng còn thương mình như hồi xưa nữa. Càng lúc càng xa, càng lúc càng đối lập. Buồn, muốn khóc. Nhưng cố lên tôi ơi, sắp đi rồi, không nên có thêm xích mích hay cuộc cãi vã nào nữa. Mình mạnh mẽ mà, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Cười nào, cười nào!!!

Ganbatte kudasai.

Chơi vui~

Tối nay, đi chơi vs Rio-kun, Còi mắm và Ngư ca ca thật rất vui.

Thật sự mà nói, trước khi gặp Rio mình có chút lo. Tại cái tính mình nó dở hơi hâm hấp lại còn chập chập, nói chung là thô bỉ đến ko từ nào tả hết. Haiz~~ =.="...Đứng đợi gần 1 tiếng đồng hồ, còn bị trêu ghẹo sợ đến suýt khóc, thật chứ lúc ấy còn có ý nghĩ muốn bỏ về cho rồi. Đứng đấy bơ vơ, lại thêm cái bệnh sợ đám đông, cũng thật ngang với tra tấn đi!! Lúc Còi gọi điện mình đã gần như òa khóc rồi, sợ lắm, sợ tui con trai, sợ những ánh nhìn soi mói. Muốn trốn về nhà luôn cho khỏe, khỏi phải chơi bời gì hết. Cơ mà Rio kun đã đến kịp thời gian nha, chỉ thêm mấy phút nữa thôi là mình sẽ biến thẳng. Phù, lúc nhìn thấy Rio kun cũng an tâm hơn nhiều, có chút ngài ngại. ( :"> )....Lúc ấy mình chẳng biết phải nói gì cả, đầu óc rỗng tuếch luôn!! =))))...Ăn nói chắc củ chuối lắm cho xem, huhuhuh~~~

Mình được dạy chơi bài, thú vị cực kì ấy!! Tuy bị tét mũi hơi đau, Còi tét mũi mình rất nhiệt tình!! (=.="...)...cơ mà vui, thật sự vui. Phải mấy tuần rồi mình không cười thật lòng như tối hôm nay, ngẫm lại cũng hiếm có buổi gặp gỡ ngoài đời nào mà mình cười nhiệt tình như vậy.

Tính mình có chút trẻ con, học được cái gì mới là hưng phấn lắm. Cơ mà thắng có mỗi 4 bàn, thôi thì số yêu thích nên cũng ngậm ngùi ưng thuận, đoạn cuối ra tay mạnh thiệt vui. Thật chứ lúc ấy mình cười toét miệng đến tận mang tai quá. Mô phật, xấu hổ quá đi!! Còn gì cái hình tượng thục nữ của mềnh a~~~ :(((

Uống no nước rồi đi ăn, ban đầu định đi ăn bánh đúc cơ mà tìm ko thấy quán, bụng thì đói rồi, nên lại phóng về ngã tư sở ăn bún bò huế nha~~ Ăn ngon, ăn no, Ngư ca thiệt hấp, bản mặt ngố ko chịu được.

Haiz~ ko biết Rio kun nghĩ sao về mình nữa!! :(...mình chẳng tự tin gì cả, lo lo...mà, Rio kun hút thuốc, hức, mình không thích tẹo nào luôn. Ngửi mùi thuốc lá là mình thấy choáng vs khó thở rồi. Vừa nãy thủ thỉ với Rio kun, anh ấy cũng hứa sẽ cố gắng không hút trước mặt mình, thiệt vui. :)

Mà, hình như Rio kun để râu a~~~ Sao con trai lại khoái nuôi râu thế nhỉ? Cứ gọn gàng sạch sẽ có phải đẹp hơn ko? Mình thì cá nhân ko thích đàn ông để râu lắm, trông cứ kì kì!! huhuhu~ Anh zai mềnh cũng để râu nữa, nó thì có cái gì vui đâu chứ? Đã thể ông còn nuôi râu kiểu phát xít hồi xưa nữa! Bó tay toàn tập, may mà má đã lên tiếng nên ổng phải cạo từ A đến Z, chứ ko mỗi lần về là mắt mình sẽ bị tra tấn đến thảm quá!! =.="...

Hức, về muộn, bị dì giáo huấn cho 1 trận nên thân. Dù dì chẳng bao giờ nói thẳng ra đâu, cơ mà cái kiểu thâm ý đầy mình thật ko đỡ nổi nha!! TToTT"...

Lại thêm vụ sáng nay bị sock khi bị chuyển lớp nữa, mình muốn học Hằng Sensei a~~~ Mình muốn lớp sói của mình aaaaa~~~~ Học bên lớp cừu chẳng vui gì cả??? Chán muốn chết, chả nhẽ lại nghỉ xừ ở nhà cho khỏe?? =.=???

Nha~ Viết dông dài quá!! =.=...Thật muốn trực tiếp nói rằng :" Rio kun, arigatougozaimasu ~~ <3 "

Heheheheheh~~~~

Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013

I Cry...

Coi mình mếu máo đến là xấu, nhưng vẫn muốn post!!!

Có đôi bức tuy đang cười, nhưng lại chẳng hề có nét cười trong đôi mắt...vâng....I cry....

........................................................












..........................................................

Khóc xong mình sẽ lại cười, lần nào cũng thế, bởi lẽ tự bản thân biết rằng sẽ chẳng có ai đến bên an ủi đâu!!!

Tự mình đứng dậy tìm niềm vui thôi!!!

.........I smile........








Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

Lặng....

Mùng 1 tết, trong mình là một khoảng lặng ko rõ nghĩa....

Có gặp Asko hôm nay, nhưng chẳng biết nói gì? Ốm, mệt, giọng khàn khàn, cảm thấy khoảng cách giữa mình và chị ngày càng xa, bất an lắm...nhưng chẳng biết phải làm gì để mà níu kéo.

Mình biết, bản thân rất cù lần. Lúc nào cũng chậm chạp, còn hay gây hiểu nhầm, rất dễ làm người khác tức. Nhưng, thật tình là mình ko cố ý. Bản chất nó đã là như vậy rồi.

Đôi khi bỗng thấy tủi thân vô cùng, dù chẳng biết tại sao lại thấy thế.

Nhắn tin chúc mừng năm mới cho Ask. Cơ mà ko có tin trả lời lại, gặp mặt cũng chẳng mấy vui vẻ gì? Đợi Ask đi rồi mình thấy thật trống rỗng. Chả biết Ask có ý gì ko khi nói :" Sau này kiểm tra mà thấy vỡ thì ko phải tại chị nhé!"....Cứ như một lời tuyên ngôn cho sự đổ vỡ ấy. Mình sợ lắm, nhưng ko có đủ can đảm nhìn vào mắt chị để tìm hiểu.

Hình như, mình sắp bị bỏ rơi rồi. Trống rỗng quá, đầu thì đau, họng thì rát.

Lạnh lẽo thật đấy.

Lạnh vô cùng.