Thứ Năm, 31 tháng 3, 2011

Bệnh....!?!

Sáng, tôi giật mình thảng thốt nhìn mình trong gương. Mấy cái vết loang sần sần trên trán tôi đỏ tấy, tróc vảy. Bình thường thì tối nào tôi cũng bôi thuốc và đến sáng thì mấy cái vết ấy chỉ hồng hồng thôi, đằng này nó lại như cái kiểu "thuốc hết tác dụng" nên tôi hơi chột dạ. Nhưng mặc kệ, tôi vẫn đi thi (quan trọng mà). Cho bọn bạn xem cái trán đáng thương của tôi, đứa nào đứa nấy mặt nhăn như khỉ-bao nhiêu da gà nổi lên hết sạch. Mà cũng đúng thôi, tôi nhìn còn thấy ghê chứ nói gì bọn nó. Thi Văn đầu tiên, tôi chẳng ôn gì hết (mà nói đúng ra là ôn trật đề). Ngồi trong phòng thi, tôi bắt đầu chém. Phân tích khổ thơ đầu của bài "Từ ấy", thú thật thì tôi ko có học bài này. Đại khái hỏi bọn nó xem khổ này nói về cái gì, tôi bắt đầu viết về Đảng và con đường Cách Mạng một cách hết sức bôi bác ở một mặt nào đấy. Mỗi một câu thơ, tôi viết được hơn 5 dòng lận. Thành thử bài phân tích cũng được kha khá (dù chắc là lạc đề gần hết...=''=...). Ra chơi (nghỉ giải lao sau khi thi xong ấy mà), bọn bạn tôi hoảng hốt chỉ mặt tôi mà bảo "mày bị sốt phát ban rồi kìa".

Cuối cùng, lần đầu tiên trong đời tôi bị sốt phát ban.

Tiếp theo là thi Tiếng anh, tôi chẳng hiểu mình đã viết những cái gì vào trong bài. Nói chung, chẳng có chút lạc quan nào hết. Tôi khá nghi ngờ với kết quả của mình. Một phần là do tôi nhức mắt, một phần là bài toàn mấy từ lạ hoắc mà tôi chẳng biết nghĩa gì ráo. Thành ra, tôi làm theo cái kiểu ăn may. Nộp bài trước giờ đánh trống, tôi đi về.
........................................................

Ăn cơm trưa, tôi ngạc nhiên khi dạ dày tôi hình như bị thu hẹp lại hay sao á. Mới ăn có 1 bát rưỡi mà bụng đã muốn vỡ ra vì no rồi. Cứ cái đà này, tôi sống kiểu gì đây trời ? Vốn định mai xin nghỉ học, nhưng mama lại nói đầy ẩn ý nên tôi đành thôi. Ngậm ngùi chuẩn bị mai hoá thân thành ninja để đến trường (ý là mặc kín mít ấy mà...*cười*), tôi nghĩ đến cái viễn cảnh tương lai đen tối.

Oải thiệt ấy, mắt thì mỏi + nhức + buồn ngủ, mặt thì nổi mẩn lên trông gớm chết...tôi vô cùng thất vọng về bản thân. Quả nhiên sức đề kháng của tôi đang giảm sút một cách nghiêm trọng. Đã thế, hôm nay lại là ngày ra truyện mới nữa chứ, huhuhu...tôi chẳng muốn ở nhà tẹo nào. Nhưng chót hứa với Ask rồi, ko giữ lời là chết như chơi. Vậy nên tôi đành ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh, đợi chiều nay Ask đến thăm.

Amen, cầu cho tôi chóng khỏi bệnh.


(P/s: dù hôm nay là cá tháng 4 nhưng tôi ko nói dối đâu nhé...tôi thề trên danh dự Fangirl đấy )

Một ngày khá mệt...=_='...!!

Hôm nay tôi đã phè phỡn và đú đởn cả ngày với bà chị kết nghĩa thân yêu của mình (dù "bả" toàn bắt nạt tôi ko *khóc*).

Sáng, đưa Asko đi ăn sáng rồi chúng tôi vào quán truyện thân thương để trả truyện. Và, những mẩu truyện Ecchi + hâm hâm cũng bắt đầu từ đây. Nguyên 3/4 buổi sáng của tôi là bàn tán về những câu truyện kiểu kiểu như thế, dù tôi có dị ứng hentai thật nhưng vẫn cười nổ ruột được vì nội dung truyện "bựa" quá. Về nhà Asko, hai chị em tôi bắt đầu lôi cốc ra đếm (chẳng là bà chị tôi có sở thích sưu tầm cốc ấy mà...^__^''...). Tôi bị ép đoán giá, cái việc mà tôi chẳng thích thú tẹo nào, nhưng để chiều lòng bả tôi đành ngậm ngùi ngồi vắt óc ra mà đoán già đoán non. Tiếp đến, Asko lôi sách của mình ra đếm. Cũng từ đây mà câu chuyện của chúng tôi bị lệch lạc hẳn đi. Từ cuốn sách (hay truyện gì đó) tên "Lụa" mà Ask hết lòng ca ngợi, chúng tôi bắt đầu nói chệch sang về mảng "sex". Tôi đã nói với mọi người là tôi dị ứng "Hentai" chưa nhỉ ? Vậy nên, thật hiếm hoi trong cái cuộc đời của một Fangirl như tôi, tôi đã bị gọi là "Ngây thơ cụ". Tôi thừa nhận là tôi hổng thích Hentai, nhưng đâu có mất kiến thức đến độ ngây thơ đâu ?...Thế đấy, tôi và Ask tranh luận một hồi, tôi đành bỏ cuộc vì mấy điều bà ấy nói đều đúng cả. Nhưng tôi khá sock khi biết một số thông tin như :"Ở Nhật thì sex cũng là một nghề", "Có bảo tàng sex", "Hội chợ sex" và "Hội chợ bán đồ chơi người nhớn", "Ở trong TP.HCM có những đứa trẻ (boy) phải đi bán dâm cho du khách nước ngoài sớm nhất là từ lúc 5 tuổi"...v..v...Thề có chúa, tôi choáng váng hết cả người khi biết mấy cái này. Câu chuyện kết thúc là khi tôi đã lảng sang một chủ đề khác.

Đến giữa trưa, khi sắp xách cặp ra về thì bọn tôi bắt đầu đề cập đến việc chiều đi chụp ảnh. Nhưng chẳng ai nghĩ ra được cái gì, chúng tôi hẹn nhau sẽ đến sớm để nghĩ tiếp và chuẩn bị. Tôi đi về. Đúng 1h48 tôi có mặt ở trước cửa nhà Ask, lon ton đi lên phòng, tôi thả mình xuống giường rồi tiếp tục suy nghĩ. Cuối cùng, chúng tôi quyết định sang bờ đê bên kia để chụp ảnh. Cả hai trang điểm, tôi phát ớn vì cái da mặt mình. Nếu hồi trước tôi tự hào vì mặt mình láng và ăn phấn bao nhiêu thì giờ đây khi căn bệnh quái ác di căn đến mặt tôi-tôi càng kinh tởm nó bấy nhiêu. Từng mảng da cứ tróc ra, sần sùi trông phát khiếp. Nói thế mọi người cũng đừng hiểu nhầm là mặt tôi bị biến dạng, nó vẫn bình thường ở một mặt nào đấy, chỉ là có những vết loang đỏ-sần sần của căn bệnh chết tiệt kia lan gần xuống mắt thôi. Trang điểm lên thì da sẽ bị bong, nhìn thấy rõ. Khổ sở vật lộn, cuối cùng tôi cũng "make up" xong. Chỉ có việc chọn quần áo là khó. Ra khỏi nhà Ask lúc 3h10 với trang phục mà tôi hổng thích lắm, bọn tôi đi bộ sang đê bên kia (dù nó khá là xa). Suốt lúc đi đến đấy, Ask cứ nắm chặt tay tôi mà tung tẩy đi. Tôi dám cá sẽ có người hiểu nhầm chúng tôi là "lesbian", còn nếu ai có trí tưởng tượng phong phú hơn thì sẽ nghĩ bọn tôi là người nước ngoài (bới thời trang của chị em tôi chiều nay khá lạ). Lết xác được sang bờ đê bên kia, bọn tôi đã biết tỏng là sẽ chụp được rất ít, bởi cũng muộn rồi và tôi thì phải về sớm. Mặt tôi trong ảnh thật rất buồn cười, một phần vì chói mắt bởi nắng và phần còn lại vì Ask toàn chụp đúng lúc tôi đang làm một cái gì đó cần cử động. Thật hú hồn vì Ask bị ngã từ trên bờ tường xuống, nhưng tôi khâm phục sự nhanh nhẹn của bà ấy. Thay vì cắm đầu xuống đất, Ask chỉ bị chảy máu tay tí xíu. Loanh quanh một lúc nữa, bọn tôi quyết định đi về. Dù sao, có lẽ cũng có thể cho buổi chiều hôm nay thành công tốt đẹp.

Buổi tối, "Tôi" đang ngồi đây viết blog. Kể cho mọi người nghe một ngày mệt mỏi nhưng cũng vô cùng thú vị của tôi.

Thật sự thì, có ai bầu cho tôi một phiếu "ngây thơ" sau khi biết tôi ko nhỉ ? Tôi tự nhận thấy mình chẳng ngây thơ tẹo nào, nhất là cái khoản đọc Yaoi, vậy nên tôi vẫn bất mãn.

Chẹp !! Hình như hơi dài dòng rồi. Kết thúc thôi nhỉ.

Bye~~

Thứ Tư, 30 tháng 3, 2011

Vô tình tôi nhặt được một mảnh vỡ của quá khứ.....!!!

Tối hôm qua, bố tặng tôi một đồng tiền bạc cổ của Mĩ có từ năm 1872. Tôi vui phát khùng lên được, trước đó tôi đã có 3 đồng tiền cổ của Việt Nam. Tí tởn lên phòng cất đồ, tôi mở hộp châu báu của mình ra tìm túi. Ban đầu chỉ là chọn túi để đựng tiền thôi, nhưng ko hiểu sao tôi lại bới tung mọi thứ lên và xem lại từng "món" một. Lật những cuốn sổ tay, tôi cảm thấy nó dễ thương vô cùng. Rồi tôi tìm thấy đống nhang anh đào mà tôi mua 5.000đ mười que. Hứng lên, tôi đốt 2 que, phòng tôi thơm nức mùi nhang. Tiếp đến, tôi lật những phong thư có in hình manga "sakura" đã hơi ngả màu. Thú thật, tôi đã bật cười khi nghĩ lại hồi tôi sống chết đòi có món đồ này. Tôi vô tình tìm thấy một tờ tiền Trung quốc (Có lẽ), cũng là tiền cổ nốt, tôi sung sướng quay tròn mấy vòng, họng phát ra những tiếng cười "trẻ con" cao vút. Nhét tiền vào ví, tôi tiếp tục lục lọi hộp "châu báu" của mình. Món đồ tiếp theo là một lá thư viết tay, 2 tờ A4 lận. Tôi ngơ ngác mở ra đọc, nội dung của nó...tôi đã muốn khóc khi đọc lại. "Chicken chọi" đúng là một đứa văn chương lai láng, nhưng nó nói rất thật lòng, đây là lá thư tôi nhận từ năm cấp 2 lớp 9. Đơn giản là vì tôi đã đưa nhật kí của mình cho nó đọc, và cái thời ấy thì tình trạng của tôi chẳng mấy sáng sủa hay lạc quan cho lắm. Tôi bị "Tự kỉ" nặng. Nói đến đây chắc hẳn mọi người cũng phần nào hiểu được nội dung trong cuốn nhật kí đó, sẽ chẳng có gì ngoài tâm trạng cùng quẫn, bi thương và chết chóc. Như tôi từng viết, tôi chẳng nhớ rõ bằng cách nào mà tôi có thể thoát ra khỏi quá khứ u ám để mà có được cuộc sống như bây giờ. Mà tôi cũng chẳng muốn nhớ lại nó, tôi thoát khỏi nó, có lẽ là một kì tích. Ở cuối hộp, là những bức thư có từ bao giở bao giờ. Tôi ngồi đọc, và lại vui phát khóc lên được. Những người đó, sao mà tôi lại yêu họ đến thế cơ chứ, những người đã cổ động tôi, quan tâm tôi từ trước đến giờ. Tôi muốn hét lên thật to, rằng tôi yêu họ vô cùng. Và như thế, tôi đã vô tình nhặt được một mảnh vỡ nhỏ trong quá khứ...nhưng tôi không buồn, tôi vui là đằng khác, vì tôi đã nhận ra có những người từ trước đến giờ luôn ở bên tôi mà tôi ko hay biết. Hạnh phúc, tôi ngập trong niềm hạnh phúc lớn lao.

Sáng nay, tôi đi đọc truyện ở quán quen rồi tạt qua nhà con bạn thân để mượn cái WC (thật đáng xí hổ). Chúng tôi ngồi xem phim, tôi cười ngặt nghẽo, dù cho mấy cảnh hôn hít trong đó làm tôi ghê ghê nhưng vẫn thấy buồn cười. Đang xem nửa chừng thì má nó về, hai đứa vội vàng phi tang vật chứng. Nhưng ko thành công, má nó gắt nó, tôi im lặng bởi nếu can thiệp vào thì chỉ tổ thêm dầu vào lửa mà thôi. Lặng lẽ cầm quyển sách "sinh học" trên tay, tôi cố nhồi mấy dòng chữ vào đầu nhưng ko hiệu quả. Chán nản, ánh mắt tôi dừng lại ở trên giá sách, quyển "sakura" màu hồng choé. Lôi ra, cặm cụi ngồi đọc. Nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân má nó lên gác, thì như là một phản xạ có điều kiện, tôi gập quyển truyện lại, để vào chỗ cũ rồi lật sách sinh ra học tiếp. Nó nhìn tôi, ánh mắt cái kiểu :"Ko thể tin nổi!". Đợi má nó xuống nhà, nó tay cầm chổi, tay chống sườn, giọng thật thà nói :"Mày cứ như ninja ấy nhỉ, vừa mới thấy mày cầm quyển truyện, ngoắt cái đã thấy học bài rồi !!". Tôi ko đáp lại, chỉ nhún vai, cười trừ. Ờ thì cũng có phải tôi cố ý đâu ? Phản xạ ấy mà, ở nhà quen rồi thành ra bây giờ muốn sửa cũng khó. Tôi ngồi đọc truyện trên phòng, nó thì xuống bếp nấu cơm. Bỗng có tiếng con trai, tôi ngờ ngợ rồi giật thót khi phát hiện ra đấy là "chồng" nó (chồng tương lai ý mà). Thú thật một câu, ko hiểu sao tôi ko thể có thiện cảm được với  anh ta. Mặc dù biết anh ta yêu nó lắm, tôi cũng mừng cho nó nhưng cứ đụng mặt là họng tôi nghẹn lại, ko nói được câu gì cho tử tế. Thế mới biết tính tôi xấu và tôi vẫn kị con trai chẳng kém hồi trước là bao. Đợi anh ta đi tắm, tôi đánh bài chuồn sớm. Chào mẹ nó và nó, tôi dắt xe đi thẳng, ko cả dám quay mặt lại vì ngán ngẩm. Vậy là buổi sáng của tôi lại trôi qua vô cùng lãng xẹt.

Buổi trưa (hay tính luôn buổi chiều cũng được), tôi tung tăng chuẩn bị đi thi. Lần này tôi căn giờ khá chuẩn nên ko có lo lắng về việc đi muộn. Môn đầu tiên là hoá, tôi cười te tởn bởi có biết gì đâu. Có ôn thế chứ ôn nữa cũng chẳng được cái tích sự gì, tôi vào phòng thi với tâm trạng hết sức thảnh thơi và kèm theo cái đầu rỗng tuếch. Nhìn cái đề, tôi cặm cụi làm mấy cái phương trình phản ứng. Tôi dám đảm bảo với mọi người, quả này thi xong cô giáo ko xử tôi thì hơi phí bởi tôi bịa công thức cơ mà, đến phục tôi sát đất được. Làm chán chê mê mỏi, tôi bó tay, ngồi chơi. Bỗng nghĩ đến chuyện "Sakura" hồi sáng đọc, cái tư tưởng đen tối lại trỗi dậy. Tôi ngồi cười khùng khục, đầy nham nhở và đểu cáng trong phòng thi. Gì chứ cứ nghĩ tới cái truyện tràn ngập "Hint Sa" ấy là tôi ko nhịn được cười, dòng máu Fangirl lại sôi sục. Môn thứ hai, ừ thì là địa lý. Tôi làm bài theo cái kiểu nửa nhớ nửa ko. Vẽ biểu đồ thì sai, thế là đi tong cái phần nhận xét tôi đã hí hoáy làm cẩn thận. Còn về tình hình Nhật Bản, thật tình thì tôi có nhớ gì đâu, thế là cứ chém bừa vào trong đấy. Đến phần Trung Quốc cũng y chang, chẳng khác là bao. Môn cuối cùng là sinh, 3/4 bài của tôi là chém gió. Tôi mù tịt cái này nhưng nếu bỏ giấy trắng thì ngày giỗ của tôi chắc sẽ chẳng xa lắm nên ngồi cắn bút viết bừa, thế mà hình như cũng đúng được vài chỗ hay sao ấy *cười toe toét*. Thây kệ nó đi, tôi chẳng quan tâm lắm. Tôi mong chờ vào đợt thi cuối cơ, toàn môn tôi đang ham ko àh. Vậy nên, tôi sẽ cố gắng. Hy vọng được như ý.

Có lẽ tôi nói dông dài quá nhỉ ? Câu chuyện hôm nay kết thúc ở đây thôi hén.

Yo...!! Đói quá, đi ăn thôi.

YAAAA...AAA-NE!!

Ngày 30 tháng 3 năm 2011.

Thứ Hai, 28 tháng 3, 2011

ĐEN…!?!

Tôi chẳng có ngôn từ gì nhiều hơn để miêu tả về ngày hôm nay ngoài câu :”Xui tận mạng”.

Buổi sáng, tôi sang nhà con bạn thân để học ôn với nó như đã hẹn ngày hôm qua. Nhưng chẳng hiểu sao, mọi việc không bao giờ vào đúng trật tự như dự kiến. Nó ngủ nướng, không tài nào lôi dậy được, tôi đành ngậm ngùi chờ nó đến 7h30. Vâng, dĩ nhiên ăn sáng là điều cần thiết và cũng chẳng mất quá nhiều thời gian nếu nó không tranh thủ bật máy tính để vô Zing thu hoạch. Tôi cố gắng nhắc nhở nó đi học, nhưng nó luôn đáp lại bằng những câu trì hoãn như :”sắp xong rồi”, “nốt cái này nữa thôi”…v…v…Chán nản, tôi bỏ cuộc về ý định thuyết phục nó và xuống bếp dọn dẹp. Một đống bát đĩa ngổn ngang trong bồn rửa, tôi ngán ngẩm, than vãn vài câu quen thuộc rồi sắn tay áo lên rửa bát như bao lần tôi đến nhà nó và làm công việc này. Khi tôi cáu bẳn vì mất hết kiên nhẫn thì nó mới chịu rời khỏi cái máy…và kết quả, đến 8h45 chúng tôi mới ngồi vào bàn học được. Còn có tiếng rưỡi, ngoài làm “phao” ra thì chúng tôi chẳng thể làm cái gì tốt hơn. Buổi sáng của tôi đã trôi qua một cách đầy lãng xẹt và phí phạm vô cùng.

Buổi trưa, tôi đã đinh ninh là 1h15 mới đánh trống vào thi. Nhưng nhầm to rồi, tôi bị muộn, suýt nữa không được vô phòng làm bài. Ngay cả “phao cứu sinh” cũng không kịp mang theo, tôi tự hỏi rốt cuộc tôi làm ra nó để được cái tích sự gì ?!!. Vâng, hiển nhiên là tôi đã có sự chuẩn bị trước từ ngày hôm qua, nhưng khi vừa ngồi vào chỗ và nhận đề thì bao nhiêu chữ nghĩa, công thức nó bay sạch sành sanh. Khốn nạn thay, có những 2 đề, thành thử tôi không thể chép được ai ( đúng ra thì là chẳng ai đáp lại sự cầu cứu của tôi cả ). Toi đời một môn, tôi thầm nhủ căng lắm là được “1,5”…Có lẽ tôi là đứa có điểm thấp nhất lớp quá *Khóc*. Môn tiếp theo, Sử…àh thì cái này tôi có thể chém được nhưng không đề cập chút nào đến ngày tháng năm thôi…tính ra thì chắc cao nhất cũng được 4 nên môn này có thể thở phào. Dù không làm được bài nhưng tôi không thấy khó chịu như môn Toán vừa nãy, vừa ra phòng thi là tôi cười sằng sặc như một đứa dở hơi vừa chốn trại, ai không biết lại tưởng tôi trúng tủ thì nhầm to. Cuối cùng là môn Lý, thú thật thì môn này bọn tôi tập xác định từ sớm rồi. Nhìn tờ đề là cả lớp cười ngặt nghẽo, mọi người đừng hiểu nhầm là bọn tôi biết làm nhá. Có đứa nào biết tí gì Lý đâu, cái tập xác định ở trên là cả lũ nộp giấy trắng ấy. Ban đầu thì tôi cũng định thế, nhưng nghĩ thầy giáo tôi tội tội nên gần hết giờ thì tôi hì hụi chép bài (cái đầu bài ấy mà…*smile*). Ra khỏi phòng, bọn tôi lại nhìn nhau, rồi lại cười sằng sặc. Quả này dễ thầy giáo lớp tôi nhồi máu cơ tim lắm, thế mới biết cái câu :“Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò” là chẳng có sai tẹo nào.

Và bây giờ, tôi đang ngồi đánh máy với cái bụng sôi ùng ục. Đói, mệt, có lẽ lại tụt huyết áp nữa rồi…Chậc, hôm nay đúng là sao quả tạ nó chiếu đúng tôi mà.!?!

Haizz~~….Sao số tôi nó đen đủi thế không biết !!

Thôi, tôi đi ăn. Câu chuyện đến đây là kết thúc.

Ngày 28 tháng 3 năm 2011.

Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2011

Àh...vâng !! Một phút tự kỉ ấy mà...:D

Vâng, tôi xin kể về một ngày khá khốn khổ với thức ăn của tôi.
Có thể nói là bữa trưa hôm nay rất rất rất là ngon, toàn món tôi thích và tôi đã ăn khá nhiều (đến nỗi đứng dậy thật rất khó *cười méo mó* ).
Nếu không kể đến tôi đã phá lệ mà uống bia và cái dạ dày của tôi thì rất yếu (một cách đáng kinh ngạc luôn nhá) thì có lẽ bữa ăn sẽ là một thiên đường tuyệt hảo, nhưng hiện thực thì luôn phũ phàng...Yeah! Tôi bị đau bụng, một điều hiển nhiên có thể lường trước. Bị bác tào rượt cho không dưới chục lần, thật khốn khổ cái thân tôi a~~...TT__TT"...!?!
Tôi sẽ chẳng kêu ca đâu, nếu như những người ăn cùng tôi cũng bị trường hợp tương tự. Nhưng ko !! Có mình tôi là phải chịu sự dày vò thân xác chỉ vì cái thể chất yếu hơn người bình thường chút đỉnh (khoảng 3-4 chục lần gì đó) thôi àh...
*Khóc*
Nước mắt tuôn ròng ròng luôn á, mai thi đến nơi rồi, mà toàn môn hóc búa không đâu....Cứ cái đà này, tôi không đi chầu ông bà vải sớm mới lạ. Ôi, mai mà không làm được bài chắc đời tôi nó cũng xuống dốc không phanh....

Sak ơi, cứu ta với.....Gya-boooo......ooooooooooooo...........!?!!!!

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2011

[Dream] Ác mộng

Thú thật thì tôi tưởng rằng đã không còn bị ám ảnh bới quá khứ tanh tưởi ấy nữa, nhưng ngày hôm qua...khi giấc mơ tràn về, mọi thứ hầu như chẳng có gì thay đổi. Vẫn là nước mắt, vẫn là tuyệt vọng, vẫn là khuôn mặt quen thuộc ấy. Một lần nữa, tôi tưởng như không thể thở nổi khi choàng tỉnh...thoát khỏi giấc mơ.

Cậu ấy đã rời xa tôi được 9 năm rồi, thời gian trôi nhanh quá...Mọi kỉ niệm giữa tôi và cậu bây giờ lúc rõ lúc không. Tôi bỗng thấy sợ, nỗi sợ mơ hồ không thể giải đáp. Cậu vẫn cười với tôi, nhưng ẩn trong nụ cười đó là cái gì thật khác lạ so với mọi lần. Phải, tôi đã mơ giấc mơ này cả tỉ lần...lần nào cũng giống nhau, lần nào cũng mệt mỏi và lần nào cũng kết thúc như thế...cái kết thúc chết tiệt. Tôi tự hỏi có khi nào cậu đang nhắc nhở tôi, rằng :" đừng lãng quên tớ ! ". Tôi không nhớ rõ mình đã làm cách nào để chạy trốn khỏi quá khứ kinh hoàng ấy, nhưng tôi của hiện tại đã đỡ hơn nhiều. Bù lại, tôi cũng có những áp lực mới. Nó nặng nề cũng chả kém hồi trước là bao.

Tôi đã mơ mãi một giấc mơ trong suốt 8 năm, quá dài, quá mệt mỏi. Nó đủ để vắt kiệt sức chịu đựng của tôi. Nửa đêm tỉnh dậy, mắt mở thao láo, nước mắt rơi không ngừng nhưng tuyệt nhiên không có tiếng nấc nào phát ra. Gia đình tôi, chẳng ai biết đến sự tồn tại của cậu. Như một bí mật nhỏ của riêng tôi, cậu là hạnh phúc, là lẽ sống và là tình yêu thiêng liêng nhất trong cuộc sống tẻ nhạt ngày đó.

Tôi thường nghe câu :" Đời không đẹp như mơ " và tất cả những gì tôi đã trải qua cũng đủ để tôi thấm hiểu câu nói đó. Tất cả những hạnh phúc của tôi đều quá đỗi mỏng manh, dễ vỡ. Tôi mất cậu, vào một ngày cuối thu cách đây 9 năm. Ngoài nước mắt và tiếng gào tuyệt vọng, tôi chẳng biết phải làm gì hơn. Cho đến ngày hôm nay, sự dằn vặt của tôi vẫn còn đó. Trái tim tôi mãi mãi có một lỗ hổng vô hình, chưa một ai có thể lấp đầy khoảng trống đó. Cậu là ánh sáng, là mặt trời của tôi ngày đó. Mất cậu rồi, quanh tôi chỉ là màn đêm bao phủ. Tôi yêu cậu, hơn tất thảy mọi thứ trên đời này...

Đêm hôm qua, cũng như mọi lần. Cậu nhẹ nhàng tựa đầu vào vai tôi, ngân nga mãi một câu hát nào đấy. Cậu nắm chặt tay tôi mà thốt lên câu hẹn ước của cả hai :" Mãi mãi không rời xa, tớ luôn thích cậu ". Nghe ra thì có vẻ bệnh hoạn, nhưng tình yêu ấy đẹp đẽ hơn tất cả những gì tồn tại trên đời. Đoạn cuối của giấc mơ, cậu vẫn cười và tạm biệt tôi như bao cái kết thúc khác. Tôi mãi khóc, tự hỏi đến bao giờ mới có thể thoát khỏi mối tình này để bắt đầu một cuộc đời mới. Dù có lặp lại bao nhiêu lần, dù đã biết trước cái kết thúc nhưng sao tôi vẫn khóc trong tuyệt vọng và nhung nhớ. Cậu có yêu tôi nhiều như tôi yêu cậu không ? Nếu đổi lại nguời nằm đó khi ấy là tôi, thì cậu có khóc vì tôi như thế này không ?

Cậu mãi là nàng tiên đẹp nhất trong lòng tôi, là nữ thần soi sáng con đường tối tăm không lối thoát....

Tôi yêu cậu, dù cho tôi biết rằng giờ đây sẽ không bao giờ có được bất cứ câu trả lời nào. Mãi cầu cho linh hồn cậu bên tôi, đúng như những gì cậu từng hứa...mãi mãi ở bên tôi dù có xảy ra bất cứ chuyện gì.

Một lần nữa, tôi lại khóc...viết về một cơn ác mộng đớn đau...nước mắt đến bao giờ mới cạn ?

Thứ Hai, 14 tháng 3, 2011

Ngựa chứng đầu xanh...

Thật sự mà nói thì truyện này tràn ngập hint Sa, mình thích hầu hết các nhân vật trong đấy và có lẽ cũng do một phần của dòng máu Fangirl trỗi dậy.

Chương một, mình ấn tượng và thích gép cặp Ponyboy với Dally (hay còn gọi là Dallas)...nhưng có lẽ là quá vội vàng, càng về sau mình càng hiểu rõ rằng người mà Dally nâng niu nhất là Johnny-thằng bé hiền lành và ít nói nhất băng. Và có một điều nữa là dạo gần đây mình cảm thấy thích thú với thể loại "incest", nhưng do mình là đứa theo chủ nghĩa thủy chung là hàng đầu nên thành ra việc cho ponyboy cặp với Darry hay Sodapop là một vấn đề khá nan giải.

Tóm tắt tiểu sử của Dally, anh là một tên du côn chính hiệu. Ngồi tù lúc 10 tuổi, bị tóm vào trại cải tạo ko biết bao nhiêu lần, tính cách cứng rắn và mạnh mẽ, bất cần đời, một kẻ máu lạnh thật sự. Anh có thể thản nhiên nhìn người ta chết mà mặt ko biến sắc, nhưng thật bất ngờ là khi thấy Johnny bị đánh khuôn mặt anh trông như muốn nôn. Rồi khi Johnny qua đời, anh như muốn khóc. Anh đập người vào tường, van xin Johnny ko ngừng, miệng mãi lặp lại một câu duy nhất : " Ôi, chết tiệt, Johnny, đừng chết, làm ơn đừng chết mà...", rồi anh chạy đi. Khá là bàng hoàng khi Ponyboy nhận ra vấn đề :" Dally chai sạn hơn tôi. Tại sao tôi chịu được mà Dally thì ko? Và rồi tôi hiểu ra.. Johnny là thứ duy nhất mà Dally yêu thương. Và giờ thì Johnny đã đi rồi.". Với loại người như Dally, hầu hết mọi người xung quanh đều cho rằng anh chẳng yêu thương được ai cả. Nhưng khi nhận ra Johnny là một cái gì đó rất đặc biệt với anh thì cũng là lúc nó vĩnh viễn rời xa. Cả cuộc đời Dally là một bể khổ vô tận. Cái cách anh chấm dứt nó, khiến mình thấy sock thật sự. Cảm giác anh ko thể sống mà thiếu Johnny, anh luôn đạt được cái mình muốn nên anh đã chết như ý mình. Nhưng, đấy là cái chết của một tên tội phạm vị thành niên.

Trong đây, sự phân biệt giai cấp khá rõ ràng. Nỗi khổ của nó cũng được khắc sâu trong từng câu chữ. Tụi "Mỡ" và "Soc" hay còn gọi là "Khu Đông" và "Khu Tây". Một bên nghèo, một bên giàu. Họ thù hằn nhau, luôn đấu đá nhau. Nhưng thật vô nghĩa, bởi chẳng thể thay đổi được gì cả. Tụi Soc vẫn có tất cả mọi thứ mình muốn còn Tụi Mỡ vẫn sống vật vờ, nghèo khổ. Giai cấp, hai từ này nghe thật nặng nề.

Thật sự mà nói, mình ghét cái kết thúc của truyện này. Mình thấy buồn khủng khiếp, nhưng ko tài nào khóc được. Nó cứ nghẹn lại trong ngực làm mình bức bối, khó chịu khôn cùng. Johnny chết như một người anh hùng, còn Dally...cái chết của anh khiến mình cảm thấy thật tồi tệ. Mình thích hai người dù cho tính cách của họ khác nhau một trời một vực.

Lạy chúa ban phước lành cho những người khốn khổ.