Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2013

Khi tôi nói tôi ổn! Bạn nghĩ tôi ổn thật ư? 
Khi tôi nói ko sao đâu! Bạn nghĩ tôi nói thật?
Tôi chẳng trách bạn, bất cứ điều gì! 
Chỉ là...có chút tổn thương nhè nhẹ!
Có cảm giác tôi như vô hình!
Lạnh ghê!
Sắp Đông rồi cơ đấy!
Tôi tự nói vs tôi:
"Sẽ ổn thôi!"
Hết lần này đến lần khác!
Có lẽ, chẳng bao giờ là đủ cả.
Tôi sẽ cố cười.
Dù cho có điều gì xảy ra.
Tôi sẽ cố cười.

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2013

Lạnh quá tôi ơi!

You say?

Có những lời nói rất gây tổn thương nhau! 
Ừ, mình chẳng bằng một cái chăn ghẻ! Bạn cứ nói thẳng vào mặt mình thế đi! Chứ đừng có ví von nữa! Mình cũng khó chịu lắm! 
Mình biết chẳng ai ưa mình, mọi người thích thoải mái! Mọi người thích phóng khoáng!  Nhưng cuộc sống bây giờ cho phép sao? 
Mình ko phải là đứa keo bẩn, mình chỉ ko thích ai đó tự ý xê dịch những đồ vật thuộc quyền sở hữu của mình mà chưa được cho phép thôi. Nếu bạn hỏi mình một câu, chỉ một câu thôi...mình sẽ chẳng tiếc gì bạn cả! 
Bạn chỉ nhìn thấy mặt xấu của mình phải ko? Bạn đâu có quan tâm mình từng giúp bạn cái gì phải ko?
Mình cũng là con người, mình cũng có cảm xúc! Khi tất cả mọi người vây xung quanh lại với nhau, nhưng chẳng ai nguyện ý ngó lại hỏi mình có muốn tham gia ko? Cảm giác ấy tệ lắm! Mình thấy tủi thân lắm! 
Đừng nhìn mình lạnh lùng và mạnh mẽ bên ngoài mà đánh giá! Dù sao, trái Tim mình vốn dĩ rất mong manh. Nó đã quá nhiều sẹo rồi, bạn đừng tặng nó thêm vết sẹo nào nữa.
Mình, chẳng mạnh mẽ đến mức ko thể bị ai tổn thương đâu! 
Làm ơn, đừng tra tấn tinh thần mình bằng những lời nói vô tâm  như vậy nữa!
Có thể người nói vô tình nhưng người nghe thì hữu ý đấy!
Mình mệt mỏi lắm rồi!
Đừng tra tấn mình nữa!
Làm ơn.

Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013

Thành phố về đêm nén những nỗi buồn nơi đáy mắt!
Mưa rơi lất phất, cảm giác trống vắng!
Gọi điện cho mẹ, mẹ bận...nản lòng! 
Những lúc Cần đúng là chẳng có ai hết!

Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013

Một lần mất lòng tin thì chẳng lấy lại được mối quan hệ như xưa! Mình biết chứ! Mình biết là mình ko đúng! 
Nhưng thực sự mệt lắm, ko lết dậy nổi! Chị ko muốn hiểu thì mình cũng đành chịu! Sau này ko nên nhờ vả chi nữa! Đỡ chị phải nói câu "hậu di chứng là bớt thích em hơn rồi"...đau lắm! Chị chẳng biết câu ấy vs mình nó tàn nhẫn thế nào đâu! 
Muốn dằn vặt bao nhiêu có bấy nhiêu! Có thể vs người khác câu ấy thực Bình thường chẳng có j quan trọng! Nhưng vs 1 đứa như mình, nó chẳng khác một lưỡi dao có độc! Đau lắm, tê liệt hết rồi! Đến nằm mơ cũng thấy ác mộng! 
Đi làm về mệt mỏi, cố chống đỡ nhắn tin cho chị! Nhưng nhận được lại là câu trả lời như thế! Muốn khóc, ko khóc được! Muốn cười, cười chẳng xong!
Mình cảm thấy sắp phát điên rồi! 
Mệt mỏi quá!

Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013

Thứ Ba, 8 tháng 10, 2013

Lạc lõng...

Mình có cảm giác bản thân đang bị hắt hủi! Cách biệt một cánh cửa mà cảm giác như bị cô lập với cả thế giới vậy...
Những tiếng cười đùa, những câu chuyện, chẳng có một điểm nào mình có thể tham gia.
Ừ thì cười, cười cho qua tất cả, cười để làm mọi thứ dễ thở hơn! 
Mình cảm giác bản thân ngày càng sắt đá. Cảm xúc trơ lì ngày một nhiều. Liệu có một ngày nào đó, mình trở thành một người vô cảm ko nhỉ?
Có thể lắm...