Không kịp nữa rồi
Cuộc sống dần trôi
Giấc ngủ quên tôi
Máu tuôn không dứt
An nhiên tự tại
Đớn đau quên dần
Hồn tựa tiên nhân
Ung dung thoát xác
Người người ngơ ngác
Cảm thương cảnh sầu
Nhưng có biết đâu
Mắt tôi lại thấy
Trời xanh trong vắt
Gió vây mát lành!
-End-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét