Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2011

My daddy...!

Khi tôi còn bé, bố trong mắt tôi giống như một vị thánh thần mà tôi tôn thờ nhất, kính yêu nhất.

Cho đến tận bây giờ, hình ảnh ấy vẫn khiến tôi choáng váng, ngây ngất và đầy tự hào lẫn hãnh diện khi khoe bố mình. Tôi yêu bố nhiều lắm, chính vì thế đối với tôi bố không giống với bất kì ai tôi biết. Bố là của riêng tôi.

Bố cũng thương tôi, theo cái cách mà mọi ông bố thương con. Nhưng đấy là hồi trước.

Còn bây giờ ?

Tôi không biết, tôi không rõ, hình ảnh bố trong tôi lúc này là "cái gì" ? bởi nó méo mó và kinh khủng quá !

Ngày trước, khi má bảo bố tôi có tình nhân. Tôi đã tự dối lòng rằng chắc chỉ là hiểu nhầm. Nhưng ngày hôm kia, khi chĩnh tai tôi nghe thấy giọng người phụ nữ đó qua điện thoại của bố, nhìn thấy cách cư xử chẳng giống bình thường của bố thì trái tim tôi đồng thời cũng vỡ tan. Tôi nhìn bố, lòng gào thét mãnh liệt :

"ĐÓ KHÔNG PHẢI BỐ TÔI !! "

Cái sự ngỡ ngàng ấy, tôi không biết phải giải thích như thế nào bằng lời. Chỉ biết rằng tôi thấy hoang mang hơn bao giờ hết. Tôi thất vọng ? tôi khinh bỉ ? tôi căm thù ? Không!! Cái cảm xúc của tôi, là một mớ hỗn độn của những cái trên gộp lại.

Bố !! Người mà tôi kính yêu nhất trên đời, sao lại kinh tởm đến thế? bố bây giờ, chẳng khác gì những gã đàn ông mà tôi vô cùng căm ghét...Tôi thấy sợ.

Mọi thứ trong đầu tôi, chẳng còn rõ hình dạng, tôi chẳng nhớ nổi, khuôn mặt bố...trông như thế nào.

Tôi đang rơi...!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét