Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2011

Neko-Chan

Ngày 18 tháng 6 năm 2011, Neko-chan của tôi đã ra đi mãi mãi.

Sáng sớm, khi vừa mở mắt, tôi đã bật dậy chạy lại chỗ của neko-chan, nhưng tất cả những gì tôi thấy chỉ là cái xác lạnh ngắt và cứng đờ của nó. Tôi lại khóc, đôi mắt sưng húp cứ ứ nước ko ngừng.

Tối hôm 16, khi vừa đi học về, niềm vui của tôi đã tắt ngấm khi hay tin neko-chan sắp chết. Tôi ko thể nuốt nổi cơm, tôi nhìn neko-chan, ngồi bên và vuốt ve nó suốt 4 tiếng đồng hồ. Cho đến khi haha-san bắt tôi đi tắm và đi ngủ thì tôi mới chịu rời neko-chan một lúc. Neko-chan, luôn nũng nịu tôi, nó hiền lành và rất nhút nhát. Nó chẳng bao giờ chịu để người lạ chạm vào mà ko có tôi ở bên. Nó là con mèo dễ thương nhất mà tôi từng có.

Neko-chan của tôi chỉ vừa mới lớn, chỉ vừa mới trưởng thành.

Vậy mà, nó đã phải chết một cách đau đớn đến thế!

Từ nhỏ, Neko-chan đã rất yếu ớt. Nó là do một tay tôi chăm sóc, nâng niu. Có thể, tôi là đứa bất cần với đời, lạnh lùng với mọi người xung quanh, nhưng với neko-chan tôi luôn dịu dàng nhất có thể. Nhìn neko-chan đau, tôi cũng thấy đau lắm. Tôi đã cầu xin chúa một lần nữa, lần thứ 2 trong suốt 9 năm qua. Nhưng đáp lại tôi là cái gì ? Chỉ là một cái xác lạnh.

Cũng giống như trước kia, người đã cướp đi những thứ mà tôi thương yêu nhất. Một cái chết nữa, thật trùng hợp làm sao, khi nó cũng là tháng 6. Chúa...thật là độc ác. Tôi chẳng thấy người cứu vớt được cái gì, người chỉ cướp đi những thứ quan trọng với tôi. Tôi hận người, hơn bất cứ ai trên đời này.

Tôi đổ bệnh, người thật mệt mỏi. Cảm xúc cũng bay đi đâu hết, chẳng còn cảm thấy gì nữa. Mọi thứ cứ trơ ra. Nhưng tôi vẫn luôn gượng cười vui vẻ, giấu đi cái tôi thật của mình.

Neko-chan yêu của tôi! Nhất định tôi sẽ ko bao giờ quên nó. Nhất định!

2 nhận xét: