Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

Gượng Cười

Trời thật lạnh.



Tôi đang khóc. Khóc thật yên lặng. Không có tiếng nấc. Chỉ có nước mắt đang rơi.



Ngày hôm nay, tôi chợt nhận ra vài điều thật đớn đau. Có chút dư vị đắng nghét nơi cổ họng còn lưu lại. Hoá ra...tôi cũng chỉ là thế mà thôi.



Nhìn lại con đường tôi đã đi. Con đường của 17 năm cuộc đời. Cũng chỉ có thế. Không nhiều nhặt gì, nhưng cũng ko quá ít ỏi.



Tình yêu. Là cái gì đó vừa ngọt ngào vừa đau đớn.



Mới hôm nào tôi vẫn còn đắm chìm trong hạnh phúc ngập tràn, ấy vậy mà giờ đây thì sao ?



Nhớ ?



Đau ?



Hối hận ?



Vô vàn cảm xúc, vô vàn tên gọi. Tất cả ko đồng nhất. Nhưng lại cũng một lúc trỗi dậy.



Này nhé, tôi vẫn yêu cậu ấy lắm. Không chịu nổi khi kí ức về cậu bị người khác bật tung ra, không chịu nổi đau đớn của quá khứ mà quỵ ngã.



Tôi thật sự đã ngã rồi.



Không thể đứng dậy nữa.



Trông chờ mãi một bàn tay. Nắm lấy. Đứng lên. Tiếp tục đi về phía trước. Không muốn dừng lại.



Dừng lại sẽ thấy nhớ. Dừng lại sẽ thấy đau.



Cảm giác ấy quá đỗi khổ sở. Quá đỗi giằn vặt.



Gượng cười. Tôi nhìn khuôn mặt cậu. Khuôn mặt trong bức ảnh cũ mèm.



Mặt áp mặt. Đôi mắt nâu lấp lánh cười.



Đấy là hạnh phúc.



Đơn giản lắm.



Cậu là hạnh phúc. Nhưng ko còn tồn tại cái hạnh phúc ấy nữa.



Chỉ còn lại nụ cười gượng trên môi tôi.



Từ khi nào tôi đã cười như thế ?



Gượng cười. Gượng cười. Gượng cười.



Khuôn mặt tôi lúc này thật khó coi.



Sẽ ko bao giờ có chữ "nếu" khi tôi phạm sai lầm.



Bởi lẽ sẽ chẳng còn người nào đó trách mắng đầy dịu dàng kia nữa.



Lạnh.



Nhớ.



Tôi lại khóc. Với nụ cười gượng trên môi.



Cậu có biết ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét