Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

Mẹ yêu...

Dạo gần đây mình tâm sự với mẹ rất nhiều...à không, nói chính xác thì mẹ tâm sự với mình rất nhiều. Những gì mẹ cảm nhận, những gì mẹ chịu đựng...thật sự, trái tim mình nhói đau mỗi lần nghe mẹ tâm sự. Cảm giác khó chịu nghẹn nơi cổ, chỉ muốn mắng chửi thật to. Nhưng tất cả những gì mình làm lại là im lặng. Cũng có an ủi mẹ vài câu. Nhưng lại không tài nào nói được cái suy nghĩ trong đầu :"Mẹ khổ quá rồi".

Mười mấy năm rồi, mình mới có thể ngồi nói chuyện với mẹ lâu như thế. Không khó chịu, không cáu kỉnh và không thấy tủi hờn. Mẹ mình vất vả quá, thương mẹ thiệt nhiều. Muốn ôm mẹ thật lâu. Mình tự nhủ bản thân phải cố gắng kiếm tiền, sau này đón mẹ về ở cùng. Mình sẽ nuôi mẹ, không để cho mẹ khổ nữa, không cho ai bắt nạt hay khinh rẻ mẹ mình nữa. Mình hứa đấy.

Thật sự, tất cả trái tim mình bây giờ chỉ có mẹ. Mình muốn quan tâm mẹ nhiều hơn, muốn làm đứa con gái nũng nịu bên mẹ như hồi còn bé xíu. Cho mẹ một chỗ dựa tinh thần, cho mẹ có một đường lui an toàn thứ hai sau khi mẹ đã mất đường lui số một ngày trước. Một lối thoát mới.

Tối nay đi ăn với Sak, hai đứa đi mua áo...mình mua 1 áo 1 quần, Sak mua 1 áo 1 ví 1 đôi bông tai hình chuồn chuồn rất đẹp. Mình đã lựa hộ Sak, cảm giác ấy rất vui, khi hai đứa đi với nhau. Chẳng hiểu vì sao, mỗi lần mình buồn phiền điều gì, chỉ đi với Sak một lúc, dù hai đứa chẳng nói gì nhưng mình lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Đi ăn ốc, tám nhảm rất nhiều thứ. Rồi mình trở Sak về, câu chuyện lan man sang vấn đề gia đình. Hai đứa cứ đứng trước cửa nói chuyện với nhau, cảm giác thật yên bình. Có thể, mình và Sak thành bạn thân một phần cũng do gia đình hai đứa mình na ná nhau. Đều có cái bầu không khí chẳng hay ho cho lắm. Khi nói đến trường học, hai đứa muốn sau này thành lập một ngôi trường hạnh phúc. Không bắt nạt tẩy chay, không phân biệt đối xử, bạn bè yêu thương giúp đỡ nhau tận tình....Giống như Cat streets, như Kobayashi....Hai đứa mình muốn có một ngôi trường như thế....rồi nhẩm tính những đứa bạn đáng tin cậy có thể làm những gì....Cảm giác ấy thật vui. Thật hạnh phúc, bởi bọn mình đã không có những kí ức học trò tốt đẹp. Cấp 1 lẫn cấp 2 đều bị tẩy chay, lên cấp 3 cũng chẳng vui vẻ gì. Đại học lại càng tệ hại. Tất cả những gì bọn mình làm là cố gắng lạc quan, cố gắng không suy nghĩ tiêu cực. Sak rất mạnh mẽ, mình cũng sẽ cố gắng thay đổi bản thân. Trở nên mạnh mẽ hơn để không phụ thuộc vào ai, có thể bảo vệ những người mình yêu thương.

Lúc mình về, mắt Sak vẫn đỏ hoe, mắt mình cũng cay xè...nhưng bọn mình không khóc, vẫn tạm biệt nhau bằng nụ cười quen thuộc. Với hai đứa mình, cái cảm xúc ấy chỉ có bọn mình hiểu. Một giao ước ngầm. Một mối liên kết vô hình. Bởi bọn mình không như những đứa con gái bình thường khác, bọn mình chỉ cố làm mình trông giống như người bình thường thôi. Bởi lẽ, những thứ khác biệt thường bị đẩy ra vòng tròn cô lập mà. Có mấy người có thể bỏ qua sự khác biệt mà lại gần chứ? Cuộc đời mình cảm thấy may mắn nhất vì có những người bạn thực sự. Những người bạn không bao giờ bỏ rơi nhau. Dù có hơi quai quái một chút, nhưng họ đều là người tốt. Ở bên họ rất vui, rất bình yên. Thế là đủ rồi. Mình hạnh phúc, thế là đủ.

Mẹ à, con sẽ cố gắng. Hãy đợi con nhé, đợi một tương lai tốt đẹp hơn.

Con yêu mẹ nhiều.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét