Thứ Tư, 1 tháng 5, 2013

Bơ đi

Hôm nay, đầu buổi chiều mình có xích mích với gia đình. Vì một chuyện rất nhỏ nhặt, mình cũng biết mình hơi thái quá nhưng...thật sự mình kìm không được cái cảm giác khó chịu trong lòng.

Mang đồ qua cho Ask, chị nhắn tin bảo rằng không thể đi tiễn mình ra sân bay. Có chút hụt hẫng, rồi lại đọc tiếp câu cuối. Chị hỏi mình :" Em có buồn không?". Mình rất muốn nói :" Em buồn lắm"...nhưng tay lại nhắn lại rằng :" Không sao đâu..."

Cũng giống như khi bị ngã xe hôm đi chơi, câu đầu tiên chị hỏi không phải là :" Em có sao không? " mà lại là " Con cún có sao không? "...Cái cảm giác ấy, thực nhói. Có chút mất mát, có chút giận hờn nhưng những gì mình làm lại là bơ đi cảm giác trong lòng mà cười với chị. Ngã xe cũng đau lắm, tay bị trầy mất 2 miếng, đầu gối cũng sứt sát, bên hông tím bầm. Nhưng cơn đau ấy, đâu nhói bằng nơi ngực trái âm ỉ. Một ngày hôm ấy rất đáng nhớ.

Mình có xích mích với gia đình cũng có liên quan đến chị, vậy mà tất cả những gì mình nhận được lại là câu :" Em có buồn không? " và cái câu :" Cảm ơn " đầy khách khí. Mình đứng ngẩn người ở trước cửa nhà chị một lúc lâu, gió rất lạnh, có mưa nhỏ. Tâm đau, mình lại khóc. Có cảm giác mình bị chị đẩy ra xa rồi.

Ừ, khó chịu quá!

Nhưng mà không nên để lộ ra ngoài.

Chịu đựng một mình đi.

Không được làm phiền người khác nữa.

Mình làm mình chịu.

1 nhận xét:

  1. Bây giờ mới đọc. Đọc xong thấy hẫng. Biết là qua lâu rồi, nhưng hẫng vẫn hẫng.

    Chị chỉ nói thế này thôi. Tại sao c hỏi con chó ấy à. Vì chị nghĩ là chị giết nó mất rồi. Chị thấy sợ hãi kinh khủng. Chị cũng ngã từ trên xe xuống. Lành lặn hơn em là chắc rồi. Nhưng điều ấy đã đủ làm c hoảng hốt và c ko thể tư duy nhiều nữa, ngoài cái tội lỗi mình vừa gây ra. Còn em đau, c ko thể nào là ko xót. Nhưng chỉ vì c biết rõ em vẫn ổn nên ko hỏi ngay thôi. Em có thể cười. Nhưng suốt một thời gian dài c bị con chó đó ám ảnh. Cứ suy nghĩ mãi nó chết hay chưa.

    Mà chị cứ nghĩ em biết là c ko giỏi quan tâm người khác rồi chứ. C ngại làm mấy chuyện đó. Nó ko hợp với kiểu cách của c. C cứ nghĩ c bù lại bằng cách làm em vui, chọc em cười là đc rồi.

    Có thể c là người nom rất nhàn rỗi, vô lo. Nhưng c vẫn biết suy nghĩ em ạ. Để có thể sống vui vẻ từng ngày, chả cần than thở với ai, hay thậm chí là trên mạng xã hội, trình độ bơ của c đã thuộc hàng cao thủ rồi.

    Còn chuyện em lo lắng, c và Tâm đã từng nghĩ bọn c mất em rồi. E ko quan tâm đến bọn c nữa. Mọi cuộc gặp, em đều tự tránh sang một bên, chẳng mặn mà gì với những trò lố của bọn c. Giai đoạn em sắp đi c ko dễ chịu gì đâu. Đã có lúc tự nhủ có nên chấm dứt ko. C ko còn thấy em vui vẻ khi gặp c nữa. Mọi cố gắng làm em vui đều bị gạt đi giống như cuộc hẹn bị em gạt đi vậy. Vì em mà c và T cãi nhau nhiều lắm. Nó bỏ cuộc với em vì một chuyện em làm nó sốc. Nếu là c thì cũng sốc đấy. May là c ko bị đối xử đến mức vậy. Khi nó bỏ rồi thì c lại tự nhủ c ko đc bỏ. Ko biết tại sao nữa. Chỉ là c ko muốn thấy em buồn.

    Rõ ràng là cuộc sống của em nhiều màu sắc và nhiều mục đích hơn c. Vì dù sao thì c luôn nghĩ c sống là để làm những người bên mình được vui vẻ, nâng niu, chiều chuộng thôi. C hạnh phúc nhất là đc chiều chuộng người khác và thấy người khác vui lòng.

    Có lẽ cứ đóng vai một đứa vô lo vô nghĩ mãi cũng ko phải là cách hay em nhỉ. Phải chăng c nên thể hiện nhiều cảm xúc hơn để người bên cạnh gánh hộ c. Nặng nề lắm. C chẳng muốn ai phải san sẻ cảm xúc đó đâu. Cuộc sống của ai cũng rắc rối cả. C nên vui vẻ sống để ko tăng màu u ám cho họ.

    Chắc sự vô tâm của c làm em buồn nhiều rồi. Dù tìm cách nào cũng ko bù lại đc dễ dàng như c nghĩ.

    Đọc xong cái này em có thể coi như là chưa đọc, tiếp tục như bây h. Hoặc là trả lời, đào sâu thêm khía cạnh nào đó trong mối quan hệ từ trc đến h.

    Trả lờiXóa