Thứ Ba, 2 tháng 9, 2014

Thoáng chốc thấy thật lạc lõng! 

Cảm giác bất lực cứ đè nặng lên vai!

Mình quyết định sẽ nhắc đến cậu trong bài スピッチ sắp tới! Cũng ko ngoài dự đoán khi cô giáo bảo quá u ám và yêu cầu mình viết thêm một cái kết thúc khác tươi sáng hơn! 

Mỗi lần nhắc đến cậu mình đều nghẹn ngào! Hôm nay cũng thế, đều kìm nén nước mắt đừng rơi! 

Hy vọng hôm ấy sẽ ko khóc! 

Mình thấy bản thân giờ phút này yếu đuối quá! 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét