Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2013

Hands...

Nước mắt cứ chực trào, chả hiểu tại sao nữa?

Chỉ biết thấy buồn lạ, có chút lộn xộn không rõ nghĩa và một chút mất mát không nói nên lời.

Thấy lạnh, muốn được anh ôm vào lòng, mượn chút ấm áp từ anh để xoa dịu cái lạnh của sự trống rỗng. Nhưng anh không ở đây, anh quá xa với mình. Xa lắm.

Nếu buổi sáng mình thấy thật uể oải, thì buổi chiều mình đắm chìm trong hạnh phúc ngây ngất với Sak, Dê và bé Linh. Ừ, mình thích được tặng quà, chẳng cần mấy món đồ ấy phải có giá trị, miễn sao người tặng nghĩ đến mình khi mua đồ và mua nó để dành riêng cho mình là mình đã thấy hạnh phúc vô cùng rồi. Dẫu cho nó chỉ là một cái kẹo thì đó cũng là tấm lòng. Mình biết, mình là một người rất tham lam, hám tiền, hám ăn vặt...thậm chí mình còn có tính chiếm hữu rất cao nữa. Tính khí phiền phức. Bản chất đáng ghét. Một người khó ưa. Mình biết mà.

Tối qua mình đã mơ, về một đôi tay rất ấm. Bàn tay ấy nắm lấy tay mình. Dù chẳng biết đấy là ai, chẳng nhìn thấy gì ngoài đôi tay ấy trong bóng tối. Thế nhưng, mình thấy an tâm lạ. Người ấy nắm lấy tay mình, dắt mình đi mãi, đi mãi, cho đến khi hết đoạn đường mờ mịt. Khi mình bước ra ngoài ánh sáng, quay đầu lại, mọi thứ sau lưng như một bức tường màu đen, chỉ có bàn tay ấy chìa ra...giống một lời tạm biệt. Mình òa khóc nức nở, muốn chạy về phía tối ấy, muốn kéo người ấy ra, nhưng không được. Mình chợt nhận ra, bản thân lúc ấy bé lắm, chỉ là một cô nhóc 5 tuổi thôi. Bàn tay mình lọt thỏm trong bàn tay to lớn ấy. Chẳng hiểu sao, cảm giác ấy rất quen. Khi đôi tay bị buông ra, mình bị hẫng một nhịp. Tim đập dồn, đôi mắt vẫn luôn cố mở to nhìn thẳng vào bóng tối trước mặt. Nhưng, ngoài bàn tay ấy thì mình lại chẳng thấy gì khác rõ ràng. Người ấy xoa đầu mình, vuốt nhẹ má mình...có cảm giác, người ấy đang cười. Trong đầu lúc ấy có nhận thức người ấy đang cười. Nhưng mình lại khóc, không có tiếng, chỉ là nước mắt cứ lặng lẽ chảy ra. Mình vẫn cứ nhìn đăm đăm về phía trước cho đến khi bàn tay ấy che mắt mình lại. Khi mở mắt ra, không còn bức tường bóng tối ấy nữa, chỉ là một nền trắng tinh...trống rỗng. Khi tỉnh dậy, mình đã thơ thẩn mất một lúc lâu. Chẳng biết phải làm gì, chỉ là, có cái gì uất nghẹn nơi lồng ngực. Rất khó chịu.

Vừa nhắn tin cho anh, có lẽ anh ngủ rồi. Nhớ anh, muốn gặp anh. Muốn ôm anh thật chặt. Sao cứ có cảm giác sợ hãi thế này nhỉ? Muốn khóc. Người lạnh. Lạnh lắm ấy.

Tệ quá. Mình không ổn chút nào.

Giấc mơ đáng sợ.

Mình thấy sợ.

Sợ lắm.

...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét