Thứ Tư, 20 tháng 2, 2013

Ốm....

Ốm lê lết mấy hôm nay, nào thì sốt, nào thì choáng và nào thì bị đi ngoài...Liên tiếp bệnh tật đổ dồn tới làm mình thấy thật mệt mỏi.

Lúc bị sốt, mình thường có mấy cái suy nghĩ rất vớ vẩn...kiểu như anh không phải chỉ chơi đùa thoáng qua với mình đấy chứ? Nghĩ thế là người lạnh run, lại chui trong chăn mà khóc. Muốn gọi cho anh, muốn nghe giọng anh nhưng sợ anh phiền, anh sẽ ghét mình vì quá nhõng nhẽo. Có chút xíu bệnh mà cũng phải kêu anh. Vậy nên mình đã nhịn lại, kiềm chế sự yếu đuối của bản thân mà chìm vào cơn mộng mị của thuốc.

Mình dùng kháng sinh liều cao nên chân tay cứ bủn rủn, người bị choáng ko đi nhanh được, cầm cái gì cũng phải cầm bằng cả 2 tay ko sẽ rơi mất. Cảm giác rất tệ, rất vô dụng.

Tối hôm sau chat Skype với anh, mình nhìn anh mà khóc trong im lặng, anh chẳng biết đâu!! Lúc ấy muốn hỏi anh lắm, nhưng thật sợ. Anh bảo mặt mình buồn thiu, mình mỉm cười, cổ họng ran rát nên ko nói chuyện trực tiếp với anh mà chỉ gõ chữ...Hạnh phúc của mình cũng nhỏ nhoi lắm, đó là được nhìn anh cười, được nghe giọng anh, được anh hỏi thăm thế thôi. Chỉ có bấy nhiêu là mình đủ vui vẻ cả ngày rồi.

Nhưng, cứ mỗi khi nghĩ đến chị ấy là mình ko kìm được sự hốt hoảng. Tim sẽ nhoi nhói, rồi bắt đầu nghĩ vẩn vơ mấy điều linh tinh. Mình ích kỉ quá thì phải, thật chỉ muốn anh nhìn mình, nghĩ về mình thôi. Nhưng chị ấy thích anh như vậy, gần anh như vậy. Trong khi chỉ hơn tháng nữa là mình bay đến 1 đất nước khác rồi. Không thể gặp anh thường xuyên, ở rất xa anh...lúc ấy, sẽ thế nào đây?

Anh vừa nhắn tin với mình, anh bảo cổ anh bị sưng. Mình lo quá, chẳng biết làm thế nào cả? Hay mai mình xin nghỉ để đi với anh? AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA....Điên mất!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét