Thứ Sáu, 8 tháng 4, 2011

Lang thang...!?!

Vâng, tôi đang ngồi ở một quán "net" lạ hoắc và viết blog trong cái tình trạng đói meo.

Có thể bạn sẽ nghĩ tôi thật hư hỏng vì đã la cà ở ngoài mà ko về nhà, nhưng xin thú thực, tôi rất muốn ói khi ở trong cái ngôi nhà ấy, chịu đựng những ánh mắt ấy...Tôi kiệt sức rồi.

Thôi thì thay vì dùng máy ông anh ki bo, tôi đã quyết định sẽ bỏ tiền túi ra ngoài hàng viết blog cho lành. Còn ông ấy muốn cài pass thì cài, tôi đếch quan tâm nữa. Tôi chẳng phụ thuộc vào ổng như ổng nghĩ, cái khinh khỉnh của ông ấy làm tôi muốn điên, rồi cả chị dâu nữa. Dù ko nói thẳng ra, nhưng tôi thừa biết những ẩn ý trong từng câu chị nói. Sau này, có lẽ tôi sẽ ra ngoài quán thường xuyên hơn. Ít ra như thế cũng đỡ bực mình.

Nói chuyện với Dứa Hime, thật rất thú vị. Tôi đã bị lừa, cứ đinh ninh mình đang nói chuyện với một anh chàng nào đấy. Vòng vo một hồi thì cả 2 cùng té ngửa, cười nổ ruột.

Tổng hợp lại một số thứ, tôi thấy mình là đứa ích kỉ bậc nhất thiên hạ. Cái ích kỉ của tôi có kì quặc một tẹo, nhưng nó thật đáng sợ, bởi nó thiên về chiếm hữu nhiều hơn và nó cũng thật u ám. Tôi luôn tự hỏi rốt cuộc tôi có được đẹp đẽ như trong mắt tụi nó vẫn thấy ? Có thật tôi sẵn sàng hy sinh mọi thứ để bảo vệ người bạn hiện tại ko ? Tôi đã từng thề trước linh vị của bố nó, rằng sẽ bảo vệ nó bằng mọi giá, dù cho phải đánh đổi cả mạng sống này. Nhưng, đó là khi nó cũng coi tôi quan trọng như tôi đối với nó. Còn bây giờ, trái tim nó đã thuộc về một người khác, ko phải tôi, một người con trai xa lạ với tôi. Tôi bị bỏ rơi, lạc lõng, bơ vơ.

Mấy ngày nay, tôi chẳng hiểu mình đang làm cái gì. Rõ ràng tôi ko thấy đáng cười nhưng môi vẫn nhếch lên, giọng vẫn vang lên. Như một phản xạ có điều kiện, tôi phản ứng lại mọi thứ xảy ra quanh tôi. Ko có nhiều cảm xúc trong đó, tôi thấy vô cảm dần đều với mọi thứ. Phải chăng, con tim tôi đang chết dần đi ? Liệu có phải thế ko ? Cố tỏ ra sôi nổi, thích thú làm gì chứ ? Tại sao ko thể bộc lộ rõ con người của hiện tại ? Tại sao tôi lại cố cười như thế này ? Tại sao ?

Sự cố gắng, tôi đã cố bao nhiêu lần ? Tôi đã thất bại bao nhiêu lần ? Tôi ko nhớ, chính là ko thể nhớ nổi.

Bây giờ, bao quanh tôi là mùi thuốc lá. Phổi tôi đang hoạt động chậm dần, tôi thấy nghẹt thở, nhưng miệng vẫn ko thể mở ra và đầu cũng ko ngoảnh lại để nói với người bên cạnh. Tôi thật muốn thử sức chịu đựng của cơ thể mình tới đâu, xem xem nó có yếu ớt như tôi biết hay ko ? Cái cảm giác này, thật sự rất lạ.

Có thể, tôi sẽ trượt môn toán với cái điểm số tệ hại thế này. Tôi cảm thấy rất tệ. Tôi nhu nhược, tôi hư đốn, tôi bất hiếu. Tôi ko hề phủ nhận những điều ấy. Chỉ là, vẫn có cái gì đấy làm tôi khó chịu và bị tổn thương dù cho đó là do tôi tự chuốc lấy tất cả. Tôi bị làm sao vậy nhỉ ? Điên rồi ư ?

Tôi đang bất mãn với cái gì ? Vì bọn nó bỏ rơi tôi hôm thi ư ? Hay vì tôi quá bất tài vô dụng?

Thật bây giờ tôi rất muốn khóc, nhưng tuyệt nhiên chẳng có giọt nước nào chảy ra cả. Trái tim thì đau nhói, phổi cũng như ngừng hoạt động. Tôi đang sống vì cái gì đây trời ? Sống vì cái gì đây ?

Đâu mới là tôi ? Tôi phải làm gì để tìm lại những cảm xúc khi xưa đây ?

Tôi phải làm gì đây ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét