Thứ Tư, 16 tháng 1, 2013

Tiếng Mưa...

Nằm nghe tiếng mưa, có cảm giác thật nặng nề!

Giá như bây giờ được nằm gọn trong một cái ôm thì thật tốt biết mấy, như vậy sẽ không cảm thấy mình lạc lõng nữa, sẽ có cảm giác ấm áp và yên bình.

Thật lòng thì mình không thích mưa khi nó cứ rơi hoài vào buổi sáng, trời sẽ âm u lắm, không thể thấy nắng, cũng chẳng thấy cái nền xanh nhàn nhạt trên cao. Và hơn hết, tâm trạng mình cũng trầm xuống theo cái màu mịt mờ này.

Mình và Ask, có khi nào sắp đến đoạn cuối con đường rồi không? Mình cứ có cảm giác, giờ chị ấy chẳng còn thương mình như hồi xưa nữa. Càng lúc càng xa, càng lúc càng đối lập. Buồn, muốn khóc. Nhưng cố lên tôi ơi, sắp đi rồi, không nên có thêm xích mích hay cuộc cãi vã nào nữa. Mình mạnh mẽ mà, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Cười nào, cười nào!!!

Ganbatte kudasai.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét