Thứ Ba, 1 tháng 1, 2013

Lặng....

Mùng 1 tết, trong mình là một khoảng lặng ko rõ nghĩa....

Có gặp Asko hôm nay, nhưng chẳng biết nói gì? Ốm, mệt, giọng khàn khàn, cảm thấy khoảng cách giữa mình và chị ngày càng xa, bất an lắm...nhưng chẳng biết phải làm gì để mà níu kéo.

Mình biết, bản thân rất cù lần. Lúc nào cũng chậm chạp, còn hay gây hiểu nhầm, rất dễ làm người khác tức. Nhưng, thật tình là mình ko cố ý. Bản chất nó đã là như vậy rồi.

Đôi khi bỗng thấy tủi thân vô cùng, dù chẳng biết tại sao lại thấy thế.

Nhắn tin chúc mừng năm mới cho Ask. Cơ mà ko có tin trả lời lại, gặp mặt cũng chẳng mấy vui vẻ gì? Đợi Ask đi rồi mình thấy thật trống rỗng. Chả biết Ask có ý gì ko khi nói :" Sau này kiểm tra mà thấy vỡ thì ko phải tại chị nhé!"....Cứ như một lời tuyên ngôn cho sự đổ vỡ ấy. Mình sợ lắm, nhưng ko có đủ can đảm nhìn vào mắt chị để tìm hiểu.

Hình như, mình sắp bị bỏ rơi rồi. Trống rỗng quá, đầu thì đau, họng thì rát.

Lạnh lẽo thật đấy.

Lạnh vô cùng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét