Thứ Tư, 30 tháng 3, 2011

Vô tình tôi nhặt được một mảnh vỡ của quá khứ.....!!!

Tối hôm qua, bố tặng tôi một đồng tiền bạc cổ của Mĩ có từ năm 1872. Tôi vui phát khùng lên được, trước đó tôi đã có 3 đồng tiền cổ của Việt Nam. Tí tởn lên phòng cất đồ, tôi mở hộp châu báu của mình ra tìm túi. Ban đầu chỉ là chọn túi để đựng tiền thôi, nhưng ko hiểu sao tôi lại bới tung mọi thứ lên và xem lại từng "món" một. Lật những cuốn sổ tay, tôi cảm thấy nó dễ thương vô cùng. Rồi tôi tìm thấy đống nhang anh đào mà tôi mua 5.000đ mười que. Hứng lên, tôi đốt 2 que, phòng tôi thơm nức mùi nhang. Tiếp đến, tôi lật những phong thư có in hình manga "sakura" đã hơi ngả màu. Thú thật, tôi đã bật cười khi nghĩ lại hồi tôi sống chết đòi có món đồ này. Tôi vô tình tìm thấy một tờ tiền Trung quốc (Có lẽ), cũng là tiền cổ nốt, tôi sung sướng quay tròn mấy vòng, họng phát ra những tiếng cười "trẻ con" cao vút. Nhét tiền vào ví, tôi tiếp tục lục lọi hộp "châu báu" của mình. Món đồ tiếp theo là một lá thư viết tay, 2 tờ A4 lận. Tôi ngơ ngác mở ra đọc, nội dung của nó...tôi đã muốn khóc khi đọc lại. "Chicken chọi" đúng là một đứa văn chương lai láng, nhưng nó nói rất thật lòng, đây là lá thư tôi nhận từ năm cấp 2 lớp 9. Đơn giản là vì tôi đã đưa nhật kí của mình cho nó đọc, và cái thời ấy thì tình trạng của tôi chẳng mấy sáng sủa hay lạc quan cho lắm. Tôi bị "Tự kỉ" nặng. Nói đến đây chắc hẳn mọi người cũng phần nào hiểu được nội dung trong cuốn nhật kí đó, sẽ chẳng có gì ngoài tâm trạng cùng quẫn, bi thương và chết chóc. Như tôi từng viết, tôi chẳng nhớ rõ bằng cách nào mà tôi có thể thoát ra khỏi quá khứ u ám để mà có được cuộc sống như bây giờ. Mà tôi cũng chẳng muốn nhớ lại nó, tôi thoát khỏi nó, có lẽ là một kì tích. Ở cuối hộp, là những bức thư có từ bao giở bao giờ. Tôi ngồi đọc, và lại vui phát khóc lên được. Những người đó, sao mà tôi lại yêu họ đến thế cơ chứ, những người đã cổ động tôi, quan tâm tôi từ trước đến giờ. Tôi muốn hét lên thật to, rằng tôi yêu họ vô cùng. Và như thế, tôi đã vô tình nhặt được một mảnh vỡ nhỏ trong quá khứ...nhưng tôi không buồn, tôi vui là đằng khác, vì tôi đã nhận ra có những người từ trước đến giờ luôn ở bên tôi mà tôi ko hay biết. Hạnh phúc, tôi ngập trong niềm hạnh phúc lớn lao.

Sáng nay, tôi đi đọc truyện ở quán quen rồi tạt qua nhà con bạn thân để mượn cái WC (thật đáng xí hổ). Chúng tôi ngồi xem phim, tôi cười ngặt nghẽo, dù cho mấy cảnh hôn hít trong đó làm tôi ghê ghê nhưng vẫn thấy buồn cười. Đang xem nửa chừng thì má nó về, hai đứa vội vàng phi tang vật chứng. Nhưng ko thành công, má nó gắt nó, tôi im lặng bởi nếu can thiệp vào thì chỉ tổ thêm dầu vào lửa mà thôi. Lặng lẽ cầm quyển sách "sinh học" trên tay, tôi cố nhồi mấy dòng chữ vào đầu nhưng ko hiệu quả. Chán nản, ánh mắt tôi dừng lại ở trên giá sách, quyển "sakura" màu hồng choé. Lôi ra, cặm cụi ngồi đọc. Nhưng chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân má nó lên gác, thì như là một phản xạ có điều kiện, tôi gập quyển truyện lại, để vào chỗ cũ rồi lật sách sinh ra học tiếp. Nó nhìn tôi, ánh mắt cái kiểu :"Ko thể tin nổi!". Đợi má nó xuống nhà, nó tay cầm chổi, tay chống sườn, giọng thật thà nói :"Mày cứ như ninja ấy nhỉ, vừa mới thấy mày cầm quyển truyện, ngoắt cái đã thấy học bài rồi !!". Tôi ko đáp lại, chỉ nhún vai, cười trừ. Ờ thì cũng có phải tôi cố ý đâu ? Phản xạ ấy mà, ở nhà quen rồi thành ra bây giờ muốn sửa cũng khó. Tôi ngồi đọc truyện trên phòng, nó thì xuống bếp nấu cơm. Bỗng có tiếng con trai, tôi ngờ ngợ rồi giật thót khi phát hiện ra đấy là "chồng" nó (chồng tương lai ý mà). Thú thật một câu, ko hiểu sao tôi ko thể có thiện cảm được với  anh ta. Mặc dù biết anh ta yêu nó lắm, tôi cũng mừng cho nó nhưng cứ đụng mặt là họng tôi nghẹn lại, ko nói được câu gì cho tử tế. Thế mới biết tính tôi xấu và tôi vẫn kị con trai chẳng kém hồi trước là bao. Đợi anh ta đi tắm, tôi đánh bài chuồn sớm. Chào mẹ nó và nó, tôi dắt xe đi thẳng, ko cả dám quay mặt lại vì ngán ngẩm. Vậy là buổi sáng của tôi lại trôi qua vô cùng lãng xẹt.

Buổi trưa (hay tính luôn buổi chiều cũng được), tôi tung tăng chuẩn bị đi thi. Lần này tôi căn giờ khá chuẩn nên ko có lo lắng về việc đi muộn. Môn đầu tiên là hoá, tôi cười te tởn bởi có biết gì đâu. Có ôn thế chứ ôn nữa cũng chẳng được cái tích sự gì, tôi vào phòng thi với tâm trạng hết sức thảnh thơi và kèm theo cái đầu rỗng tuếch. Nhìn cái đề, tôi cặm cụi làm mấy cái phương trình phản ứng. Tôi dám đảm bảo với mọi người, quả này thi xong cô giáo ko xử tôi thì hơi phí bởi tôi bịa công thức cơ mà, đến phục tôi sát đất được. Làm chán chê mê mỏi, tôi bó tay, ngồi chơi. Bỗng nghĩ đến chuyện "Sakura" hồi sáng đọc, cái tư tưởng đen tối lại trỗi dậy. Tôi ngồi cười khùng khục, đầy nham nhở và đểu cáng trong phòng thi. Gì chứ cứ nghĩ tới cái truyện tràn ngập "Hint Sa" ấy là tôi ko nhịn được cười, dòng máu Fangirl lại sôi sục. Môn thứ hai, ừ thì là địa lý. Tôi làm bài theo cái kiểu nửa nhớ nửa ko. Vẽ biểu đồ thì sai, thế là đi tong cái phần nhận xét tôi đã hí hoáy làm cẩn thận. Còn về tình hình Nhật Bản, thật tình thì tôi có nhớ gì đâu, thế là cứ chém bừa vào trong đấy. Đến phần Trung Quốc cũng y chang, chẳng khác là bao. Môn cuối cùng là sinh, 3/4 bài của tôi là chém gió. Tôi mù tịt cái này nhưng nếu bỏ giấy trắng thì ngày giỗ của tôi chắc sẽ chẳng xa lắm nên ngồi cắn bút viết bừa, thế mà hình như cũng đúng được vài chỗ hay sao ấy *cười toe toét*. Thây kệ nó đi, tôi chẳng quan tâm lắm. Tôi mong chờ vào đợt thi cuối cơ, toàn môn tôi đang ham ko àh. Vậy nên, tôi sẽ cố gắng. Hy vọng được như ý.

Có lẽ tôi nói dông dài quá nhỉ ? Câu chuyện hôm nay kết thúc ở đây thôi hén.

Yo...!! Đói quá, đi ăn thôi.

YAAAA...AAA-NE!!

Ngày 30 tháng 3 năm 2011.

2 nhận xét:

  1. Ai, có kỷ niệm như vậy tốt thật. Tao nè, chẳng có gì để mà hồi tưởng hết áh *buồn~ing*

    Tao không cố ý soi mói nhưng
    "sung xướng" -> sung sướng mày ạh ==
    Với lại, tao nhớ là chưa có bao h đc nghe cái tiếng cười "trẻ con" của mày hết áh. Hôm nào ghi âm lại, xem nó có "trẻ con" không nhá ;))

    Trả lờiXóa
  2. khỉ khô nhà mày, tao cười kiểu ấy cả tỉ lần rồi.
    Mà ghi âm nó có giống giọng gốc quái đâu...=.="...!?!

    Trả lờiXóa